A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 306: Không thể tùy tiện bước vào lãnh thổ của tộc khác

Cập nhật lúc: 2025-10-09 08:10:43
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Bạch chú ý đến ánh mắt của cô bé, đầu cô bé một cái , giơ móng vuốt lên gãi gãi tai .

 

A Chiêu:

Hừm… kỳ lạ ghê.

 

, đó Cư chưởng môn còn một con tiên hạc phun lửa, là vị tiểu hữu ?”

Đông Hoàng Xuyên Hải đưa ánh mắt về phía Thập Tam Hạc.

 

, chính là Thập Tam.”

A Chiêu gật đầu lia lịa, kể sơ qua suy đoán mà Vũ Nhất từng .

“Bọn cảm thấy chắc chắn hiểu lầm gì đó, Thập Tam cũng bảo , nó chỉ là một con tiên hạc bình thường thôi.”

 

“Tiên hạc bình thường …”

Đông Hoàng Xuyên Hải lặp câu đó, mỉm :

là trùng hợp thật, vỏ trứng của Kim Ô non quả thật tác dụng đặc biệt với yêu thú con.

Có lẽ con tiên hạc nhỏ phun lửa chính là vì ăn vỏ trứng của A Thương.”

 

A Chiêu chớp chớp mắt:

Vũ Nhất từng , xa xưa một Kim Ô thử nhiều cách, trong đó cả việc cho yêu thú khác ăn vỏ trứng của Kim Ô, nhưng những yêu thú ăn đều nhận sức mạnh của Kim Ô mà?”

 

“Chuyện …”

Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu, liếc Tiểu Hôi, suy nghĩ một lúc đáp:

“Những điều Vũ Nhất đều là truyền thuyết từ thời viễn cổ, chúng thể kiểm chứng , thể đúng cũng thể sai.”

 

A Thương là Kim Ô phản tổ, sức mạnh khác thường.

Vỏ trứng của nó đương nhiên cũng giống vỏ trứng của các Kim Ô khác.”

Ông dừng một chút, tiếp:

“Ít nhất, vỏ trứng của lão phu và nhi nữ đều kim văn.”

 

A Chiêu vẻ bừng tỉnh:

“Thì .”

Cô bé sang Tiểu Hôi:

“Tiểu Hôi thật lợi hại!”

 

Tiểu Hôi ngẩng đầu kêu “chíp chíp” hai tiếng.

 

“Tiểu tiên hạc.”

Đông Hoàng Xuyên Hải gọi khẽ, mỉm hiền từ:

“Dù là hiểu lầm, nhưng lão phu cảm thấy ngươi và Kim Ô nhất tộc duyên phận, lão phu nhận ngươi nghĩa tôn, ngươi thấy thế nào?”

 

A Chiêu nghiêng đầu, Đông Hoàng Xuyên Hải vẻ ngoài thản nhiên,  Thập Tam Hạc.

Kỳ lạ, vị yêu hoàng gia gia vẻ căng thẳng thế nhỉ?

 

“Quác!”

Thập Tam Hạc dứt khoát lắc đầu từ chối.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vẻ ngờ đến, sững một lát, còn định gì thì thấy một trận lăn lộn.

Ông cau mày theo tiếng .

 

Chỉ thấy một sinh vật lông trắng phau, xù xì đang lăn lộn đất.

 

“Tiểu Bạch…”

A Chiêu bất đắc dĩ chạy đến bế nó lên. 

“Ngươi cái gì thế?”

 

Cô bé ngước mắt đám đang đến gần, nở một nụ rạng rỡ với họ, đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch:

“Ngươi ?”

 

“Không, gì cả, chỉ là chợt nhớ đến một chuyện hài thôi.”

Tiểu Bạch nheo mắt , trông cực kỳ vui vẻ.

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Hả?”

 

Cô bé  định hỏi tiếp thì Tiểu Bạch nhanh chóng :

“Trẻ con cần quá nhiều , chỉ cần đang vui là .”

 

A Chiêu: …

Thôi .

 

“Cái gì?”

Đồng tử của Đông Hoàng Xuyên Hải co , ông kinh ngạc Tiểu Bạch trong tay A Chiêu, giọng mang theo vài phần cung kính:

“Ngài là… Bạch Trạch đại nhân?”

 

Đây là đầu tiên Tiểu Bạch nhận trong tình huống bình thường như , nó chút bất ngờ.

 

Không chỉ nó, xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nếu A Chiêu lời của ma tộc trong Thanh Liên bí cảnh và tiết lộ phận của Tiểu Bạch, ai thể liên hệ con thú nhỏ với vị thần thú trong truyền thuyết.

 

Tiểu Bạch liếc Đông Hoàng Xuyên Hải mặt, ngẩng cằm, giọng cao ngạo:

“Không sai, ngờ ngươi cũng chút mắt đấy.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải bốn móng vuốt đen bóng và cái đầu của nó:

“Đặc điểm của ngài dễ nhận .”

 

A Chiêu và thế đều cúi đầu Tiểu Bạch, trong đầu đầy dấu chấm hỏi:

Dễ nhận chứ?

 

“Hừ, nể ngươi mắt , bổn tọa sẽ tiết lộ bí mật của ngươi cho ai .”

Tiểu Bạch .

 

Sắc mặt Đông Hoàng Xuyên Hải đổi:

“Đa tạ Bạch Trạch đại nhân.”

 

Tiểu Bạch bất ngờ câu đáp đó:

“Ngươi phủ nhận ?”

 

“Không cần phủ nhận.

Ai mà chẳng bí mật, , lẽ ngài cũng , đúng ?”  

Đông Hoàng Xuyên Hải như hồ ly.

 

Tiểu Bạch: …

 

“Hừ, đúng là lão già còn xảo quyệt hơn cả cáo.”

Nó hừ lạnh, ngẩng đầu với A Chiêu:

“Đi thôi, về bàn chuyện của Tiểu Hôi.”

 

A Chiêu cảm thấy cách chuyện của Tiểu Bạch và Đông Hoàng Xuyên Hải như đang ám chỉ gì đó, nhưng cô bé  tiện hỏi mặt .

Đợi đến tối, cô bé sẽ lôi Tiểu Bạch lên giường để hỏi riêng.

 

“Được~”

A Chiêu đáp.

Cô bé ngẩng đầu với Cư Chính An:

“Chính An, nếu còn chuyện gì thì nhé.”

 

Cư Chính An mỉm ôn hòa:

“Tiểu sư thúc thong thả.”

 

A Chiêu cùng rời , Thập Tam Hạc cũng theo.

 

Trước khi nó rời , Đông Hoàng Xuyên Hải chặn , giọng nghiêm túc:

“Những lời lão phu đùa , ngươi thể suy nghĩ kỹ .

Nếu thấy khó xử, thể bàn với bằng hữu của ngươi.”

 

Bằng hữu mà ông , dĩ nhiên là A Chiêu và Tiểu Hôi.

 

Thập Tam Hạc liếc ông một cái, thèm để ý, nó đầu theo A Chiêu.

Trong lòng nó thấy vị yêu hoàng thật kỳ lạ.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải theo bóng nó rời , đến khi nó khuất hẳn nơi góc đường mới thu ánh mắt .

 

“Ngươi và Thập Tam quan hệ gì?”

Cư Chính An ghế, cầm chén , chậm rãi gạt bọt nổi mặt nước.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm , xuống cạnh :

“Có thể quan hệ gì chứ? Lão phu chỉ thấy đứa nhỏ đó hợp mắt mà thôi.”

 

Cư Chính An:

“Ồ, ? Tuy Thập Tam với tiểu sư thúc, nhưng nó là linh hạc do Kiếm Tông nuôi dưỡng, hàng ngày còn việc, nó còn  chở tử ngự kiếm bay vòng quanh nữa đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-306-khong-the-tuy-tien-buoc-vao-lanh-tho-cua-toc-khac.html.]

 

Nụ mặt Đông Hoàng Xuyên Hải khựng .

 

Cư Chính An tiếp tục:

“Tiền công cũng nhiều, đồ ăn cũng tầm thường, mỗi ngày còn ngủ trong chuồng cỏ.”

 

“Cư Chưởng môn…”

Đông Hoàng Xuyên Hải gần như nghiến răng mà gọi .

 

“Có đây.”

Cư Chính An chậm rãi nhấp một ngụm .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải liếc sang Chấp Pháp và Chấp Kiếm trưởng lão đang như hai khúc gỗ bên cạnh.

Cư Chính An phẩy tay bảo họ lui, nhấp một ngụm nữa,  ngon thật.

 

“Đứa nhỏ đó…”

Đông Hoàng Xuyên Hải dừng một lát, hít sâu một :

“Vũ Nhất đoán đúng , đứa nhỏ đó huyết thống với .”

 

Cư Chính An sững sờ, nuốt ngụm trong miệng:

“Vậy là… ngươi thực sự từng ở cùng một con hạc yêu ?”

 

“Lão phu …”

Đông Hoàng Xuyên Hải dường như định giải thích gì đó, nhưng  thôi.

“Dù chúng cũng là chỗ quen , lão phu giấu ngươi nữa.

Chuyện cần đều . Thân phận của Thập Tam cần giữ bí mật.

Nếu nó sống như một tiên hạc bình thường, cứ để nó sống như thế.”

 

Cư Chính An cảm thấy ông vẫn đang giấu giếm điều gì đó.

 

Hắn :

“Nếu Thập Tam thật sự là con ngươi, chi bằng đưa nó về Yêu tộc.”

 

“Lão phu sẽ đưa linh thạch cho ngươi.”

Đông Hoàng Xuyên Hải cảm xúc mà .

 

Cư Chính An sang ông.

Đông Hoàng Xuyên Hải giơ năm ngón tay:

“Mỗi năm cho ngươi bao nhiêu đây, đổi , ngươi nuôi nó ăn ngon uống .”

 

“Thành giao.”

Cư Chính An gật đầu nhanh.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

Ông chút hối hận.

Tên đồng ý nhanh như , chẳng lẽ ông đưa quá nhiều ?

 

Cư Chính An đặt chén xuống, hỏi:

“Thực đưa nó về Yêu tộc chẳng hơn ?”

 

“Ngươi nghĩ …”

Đông Hoàng Xuyên Hải thở dài.

Yêu tộc hỗn loạn, hơn nữa huyết mạch Kim Ô trong cơ thể nó ít, một đứa như nó, nếu về Yêu tộc sẽ dễ kẻ khác lợi dụng.”

“Dù tiếp xúc nhiều, nhưng lão phu thể thấy nó thích nơi , theo về Yêu tộc.

Tất nhiên sẽ tôn trọng ý của nó.”

 

Cư Chính An xong, khẽ nhướng mày:

“Tiểu Hôi cũng , ngươi để nó ở luôn?”

 

“Không giống .”

Đông Hoàng Xuyên Hải lắc đầu.

“A Thương là Kim Ô phản tổ, phận của nó thể che giấu mãi.

Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện.

Nếu lúc đó sức mạnh của nó vẫn khôi phục, gặp kẻ địch mạnh hơn...

, theo lão phu về Yêu tộc mới là lựa chọn nhất.”

 

“Yên tâm , lão phu sẽ dốc lực bảo vệ nó, để ai chạm đến dù chỉ một sợi lông.”

Đông Hoàng Xuyên Hải cam kết với Cư Chính An.

 

Cư Chính An ông đầy ẩn ý:

“Nó là Kim Ô phản tổ, cần , ngươi tất nhiên sẽ bảo vệ nó.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

“Ta sẽ chăm sóc Thập Tam chu đáo, ngươi trả phí  cũng sẽ như .”

Cư Chính An ngay ngắn .

 

Mi mắt Đông Hoàng Xuyên Hải giật giật, trong lòng cảnh báo vang dội:

Người cần báo đáp? Có gì đó .

 

Cư Chính An:

“Ngươi chỉ cần giúp điều tra một chuyện.”

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Đông Hoàng Xuyên Hải hạ xuống một nửa.

Ông vội vàng đồng ý:

“Nghe thử xem.”

 

Cư Chính An:

“Yêu tộc các ngươi loại yêu thú bí thuật nào thể giúp mất trí nhớ nhớ quá khứ ?”

 

Gần đây, vì sự thúc giục của sư phụ, tra xét vô sách vở, nhưng vẫn tìm phương pháp “khôi phục ký ức” mà đại trưởng lão từng .

Hôm nay gặp Đông Hoàng Xuyên Hải, chợt nghĩ, phương pháp thể trong nhân tộc, nhưng trong Yêu tộc?

 

“Ngươi hỏi chuyện gì?”

Đông Hoàng Xuyên Hải bất ngờ.

 

“Chỉ là tò mò thôi.”

Cư Chính An bình thản đáp: 

“Trước đây từng đào một đống Vong Ưu Thảo, dùng nhiều sẽ khiến quên ký ức đau buồn.

Thế là nghĩ, cách nào giúp quên nhớ .”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

Ông nghĩ một lát, đó :

“Nếu do dùng nhiều Vong Ưu Thảo mà mất trí nhớ, thì dù dùng bí thuật gì, chỉ cần gặp những thứ quen thuộc bên ngoài cũng thể khơi dậy ký ức.”

 

“Ta chỉ bí thuật đặc biệt nào để khôi phục ký ức .”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải quá chắc chắn:

“Lão phu từng loáng thoáng về loại bí thuật , nhưng cụ thể thế nào thì về Yêu tộc tra xét kỹ mới trả lời .”

 

“Được.”

Cư Chính An gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vẫn cảm xúc gì từ , trong lòng thầm nghĩ:

Con quả nhiên là giỏi che giấu cảm xúc thật.

 

Ông lo lắng, căn dặn thêm:

“Nhất định chăm sóc Thập Tam cho .”

 

“Biết . mà, nghĩ thứ ngươi nên lo lắng lúc chuyện đó.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải ngơ ngác:

“Vậy là chuyện gì?”

 

“Là chuyện Đạo Minh.

Ngươi nên giải thích rõ ràng với họ.”

Cư Chính An mỉm .

 

Yêu hoàng của Yêu tộc đột nhiên xuất hiện ở lãnh thổ Nhân tộc là đại kỵ, nếu lý do chính đáng, thể sẽ dẫn đến xung đột giữa hai tộc.

Tất nhiên, điều tương tự cũng áp dụng cho sư thúc tổ của cũng thể tùy tiện bước lãnh thổ Yêu tộc.

 

Đông Phương Mặc ngập ngừng khung cảnh mắt, chắc chắn:

“A cha… đây là Yêu tộc ?”

 

.”

Nam nhân gương mặt lạnh lùng khẽ gật đầu.

Loading...