A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 310: Lý do a cha đến Cực Bắc chi địa
Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:01:28
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu thấy một giọng chẳng rõ là nam nữ, chất chứa đầy ác ý:
“Nhi nữ ngươi sẽ c.h.ế.t đấy.”
Cô bé mở mắt , mặt là một rừng trúc xanh mướt.
A Chiêu sững sờ, kịp phản ứng, thể tự động di chuyển.
Dường như cô bé đang lên, tầm cũng đột nhiên cao hơn hẳn.
A Chiêu cảnh vật với góc khớp với chiều cao của , ngẩn ngơ một lúc lâu.
Cô bé đầu xung quanh nhưng phát hiện thể động đậy, như thể nhốt trong thể của ai đó.
Lúc , cô bé cúi đầu xuống và thấy một bàn tay với lòng bàn tay chai sạn vì kiếm, xương ngón rõ ràng, thon dài.
Bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm quấn quanh bởi tơ cá mực màu đen của Huyền Viễn kiếm.
A Chiêu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy , đây là tay của a cha.
Vậy… đây là giấc mơ của a cha ?
Ý nghĩ lóe lên, cảnh vật mắt bỗng mờ , đó đổi.
Gió lạnh rít gào nơi cực Bắc, khắp nơi chỉ một màu trắng xóa.
A Chiêu thấy a cha đang điều khiển kiếm bay trung vùng cực Bắc, dọc đường gặp A Cô đang khác bắt nạt, liền tay cứu giúp.
Khi A Cô hỏi tại cứu , a cha đáp:
“Vì trông ngươi vẻ ngang tuổi nhi nữ .”
A Cô còn hỏi vài câu nữa, nhưng A Chiêu rõ.
Giọng của A Cô trong giấc mơ như thể vọng từ nơi xa xôi, rõ ràng.
“Nhi nữ ngươi bao nhiêu tuổi ?”
Giọng của A Cô đột nhiên vang rõ.
“Chín tuổi, sắp mười .”
A Chiêu thấy a cha trả lời, cô bé cảm nhận khóe môi khẽ nhếch lên.
A Cô tiếp tục truy hỏi vài chuyện về A Chiêu.
Nhắc đến nhi nữ, Diệp Phong Dương tỏ kiên nhẫn, kể từng chút một về cô bé.
Sau đó, a cha đưa A Cô đến Bách Dương Thành, để cho nó một túi linh thạch, từ chối lời đề nghị theo của nó và lập tức rời .
Sau khi rời khỏi Bách Dương Thành, a cha tiếp tục về phía Bắc, tiến sâu vùng Cực Bắc.
Khi đến chân một ngọn núi tuyết cao sừng sững, nơi hoang vu một bóng , A Chiêu thấy giọng trầm thấp của a cha vang lên:
“Ta đến , .”
“Vù~~”
Gió rét thấu xương thổi qua, mang theo tiếng gào rít.
Không ai xuất hiện, cũng ai đáp lời của a cha.
Trong mơ, Diệp Phong Dương cũng hề nóng ruột, chân núi tuyết, tay cầm Huyền Viễn kiếm, dáng vẻ như một cây tùng vững chãi.
Hắn đó, chờ đợi mấy ngày liền, cuối cùng vẫn ai đến.
Khi định rời , một tiếng “rầm” vang trời vang lên, ngẩng đầu lên, thấy tuyết núi đổ ập xuống như một cơn sóng lớn đang gầm thét.
A Chiêu hoảng hốt mở bừng mắt, bật dậy thở hổn hển từng .
“Gì thế? Gặp ác mộng ?”
Giọng của Tiểu Bạch vang lên bên cạnh cô bé.
Trán cô bé đẫm mồ hôi, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ hoảng hốt.
Cô bé Tiểu Bạch, :
“Hình như trong giấc mơ của a cha.”
A cha đột nhiên đến vùng Cực Bắc và mất trí nhớ… hóa là vì cô bé.
Tiểu Bạch:
“Ngươi giấc mơ của a cha? Sao thể…”
Nói nửa câu, dường như nó chợt nghĩ điều gì đó và lập tức ngừng .
“Tiểu Bạch?”
A Chiêu bất an gọi nó:
“Có a cha gặp chuyện gì ?”
Tiểu Bạch:
“Chắc là .”
…Dù cho nó cũng chắc chắn lắm.
“Ngươi mơ thấy gì?”
Tiểu Bạch hỏi.
A Chiêu kể bộ những gì thấy trong mơ.
Nghe xong, Tiểu Bạch im lặng gì.
Thấy nó trả lời, A Chiêu do dự hỏi:
“Ngươi thể xem thử tình hình của a cha ?”
Tiểu Bạch liếc cô bé:
“Ta xem thử tình hình của a ngươi thì .”
A Chiêu gật đầu:
“Cũng .”
Tiểu Bạch cô bé, :
“Lau mồ hôi trán .”
A Chiêu vội vàng đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Trong đôi mắt đen của Tiểu Bạch ánh lên vài tia sáng vàng, lúc , gương mặt lông xù của nó vô cùng nghiêm túc.
Một lúc , ánh sáng vàng trong mắt nó tan , tiểu cô nương ngước lên đầy mong đợi.
Tiểu Bạch :
“A ngươi cả, ngươi cần lo.”
A Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy bất an.
Nghĩ ngợi một lúc, cô bé quyết định gửi mấy đạo lôi tín cho a cha và a để hỏi thăm tình hình.
Tiểu Bạch cũng ngăn cản, để cô bé theo ý .
Gửi xong, A Chiêu ngước những đạo lôi tín biến mất nơi chân trời một lúc, đó mới thu ánh mắt .
Cô bé hy vọng sẽ sớm nhận hồi âm từ a .
...
Tiểu Hôi và Thập Tam Hạc thiết, nó nhanh chóng chấp nhận phận thích giữa hai bên.
Thập Tam Hạc còn rằng bản nó thích sống ở Kiếm Tông, về Yêu tộc, và nhờ Tiểu Hôi giữ kín phận giúp .
Tiểu Hôi đập đập cánh, tỏ ý nhất định sẽ giữ bí mật.
A Chiêu dáng vẻ dễ lừa của Tiểu Hôi, trong lòng bỗng thấy chột .
Lừa một đứa nhóc như , hình như cho lắm.
Biết phận thật của Tiểu Hôi, A Chiêu nghĩ rằng nó nên trở về Yêu tộc một chuyến.
Tiểu Hôi cũng mạnh mẽ hơn, nên hai ngày suy nghĩ, nó quyết định theo yêu hoàng về Yêu tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-310-ly-do-a-cha-den-cuc-bac-chi-dia.html.]
Thấy yêu hoàng vui mừng mặt câu trả lời của Tiểu Hôi, lòng A Chiêu khẽ động.
Cô bé cúi đầu hỏi Tiểu Bạch:
“Ta thể theo yêu hoàng đến Yêu tộc ?”
A cha và a đều đang ở Yêu tộc.
Vì giấc mơ kỳ lạ mà lòng cô bé vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tiểu Bạch cô bé, trầm ngâm một lúc gật đầu:
“Cũng .”
Tiểu Bạch để tâm đến giấc mơ mà A Chiêu kể.
Là kẻ nào với Diệp Phong Dương rằng phận của A Chiêu, còn cô bé sẽ c.h.ế.t?
Một đống lời vô nghĩa… nhất định bắt kẻ đó, hỏi rõ xem từ , đó g.i.ế.c .
Vì thế, Tiểu Bạch cũng sớm điều tra rõ chuyện , mà để điều tra thì tìm Diệp Phong Dương .
A Chiêu cong mắt:
“Vậy để hỏi ý kiến a nương và Lục sư .”
Lý Kinh Tuyết nhi nữ cùng yêu hoàng đến Yêu tộc thì khẽ xoa đầu cô bé, đồng ý ngay.
A Chiêu vui vẻ ôm chầm lấy nàng:
“A nương thật ~”
Lý Kinh Tuyết cũng ôm , vuốt tóc nhi nữ:
“Ta cũng sẽ cùng con.”
A Chiêu ngạc nhiên vui mừng:
“A nương cũng ?”
“. Trước đây yêu hoàng từng nhờ luyện một loại đan dược, mà d.ư.ợ.c liệu chính chỉ mọc ở Yêu tộc.
Nó sẽ héo trong vòng một canh giờ khi hái, nên luyện ngay tại chỗ.”
Thật Lý Kinh Tuyết định từ chối lời nhờ , nhưng giờ nhi nữ Yêu tộc, nàng thấy cùng cũng tệ.
Lục Tri Nhai cô bé Yêu tộc thì vô cùng kinh ngạc:
“Không yên tâm về Tiểu Hôi ?”
A Chiêu gật đầu, cô bé liếc quanh một vòng, xác nhận ai, cô bé ngoắc ngoắc ngón tay hiệu cho ông cúi xuống cô bé nhỏ.
Lục Tri Nhai bật thầm.
là trẻ con, chuyện cũng thầm.
Ông cúi xuống, ghé tai về phía cô bé để xem cô bé bí mật gì.
Cô bé chụm tay miệng, ghé sát tai ông thì thầm:
“Tiểu Bạch , a cha đang ở Yêu tộc. Ta lo cho nên qua đó xem.”
Lục Tri Nhai suýt vững, phắt đầu , tin nổi mà hỏi:
“Ngươi tiểu sư thúc đang ở ?”
A Chiêu cong môi :
“Yêu tộc.”
Lục Tri Nhai: “…”
Ông cảm giác mắng .
nghĩ cũng thấy may mắn, mấy ngày yêu hoàng tự mò đến đây, giờ tiểu sư thúc chạy sang Yêu tộc, xem như hai bên huề .
Ông xoa xoa thái dương nhức nhối:
“Chuyện ngươi với ai ?”
“Chỉ với , lát nữa sẽ với a nương.”
A Chiêu đáp bằng giọng non nớt.
Lục Tri Nhai: “…”
“Cũng , chuyện quan trọng, ngươi đừng lung tung với khác.”
A Chiêu ngoan ngoãn đáp:
“Biết ~.”
Lục Tri Nhai nghĩ một lúc, đó :
“Ta nhớ là Chính An sắp xếp cho Nguyệt Minh và Dao Phong cùng ngươi đến Yêu tộc.
Ta sẽ chuyện với họ để hai họ giúp ngươi tìm a cha.”
A Chiêu mừng rỡ:
“Tốt quá~!”
Đông Hoàng Xuyên Hải A Chiêu sẽ cùng trở về Yêu tộc thì vui.
Ông Tiểu Hôi phụ thuộc “a tỷ” A Chiêu , hơn nữa, nếu cô bé thì a nương của cô bé cũng sẽ theo.
Ông nghĩ thầm:
“ là một quyết định sáng suốt.”
Sau khi A Chiêu đưa quyết định, ngay ngày hôm , Đông Hoàng Xuyên Hải lập tức từ biệt Cư Chính An, sợ cô bé đổi ý.
Chiếc linh chu ba tầng tỏa ánh hào quang bảy sắc lơ lửng chân núi Tàng Kiếm phong.
A Chiêu bế Tiểu Bạch, vẫy tay chào tạm biệt Cư Chính An và Lục Tri Nhai.
Ngoài Lý Kinh Tuyết, những cùng cô bé đến Yêu tộc gồm :
Tô Vi Nguyệt, Lục Dao Phong, Vân Nguyệt Minh, Tạ Nhất Cẩn, Hoa Dạ Ánh, Nguyệt Tri Phù.
Tuy nhân nhiều, nhưng đều là tử ưu tú của Kiếm Tông.
Lúc đầu, Cư Chính An chỉ định để Vân Nguyệt Minh và Lục Dao Phong cùng, nhưng nghĩ , cả hai đều giỏi giao tiếp, đến Yêu tộc cũng chẳng thu thập tin tức gì.
Vì , vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu, cho thêm ba Nguyệt Tri Phù cùng .
Hai Vân Nguyệt Minh và Lục Dao Phong sẽ công khai xuất hiện để thu hút sự chú ý, còn ba sẽ âm thầm dò la tin tức, xem bên trong Yêu tộc gần đây chuyện gì lạ , chẳng hạn như một kiếm tu lạnh lùng xách kiếm khắp nơi gây náo động…
Cư Chính An mệt mỏi.
Sư thúc tổ Yêu tộc mà chẳng với một tiếng, khiến tông chủ Kiếm Tông như đau đầu c.h.ế.t.
Nhìn linh chu bảy sắc dần khuất xa, Cư Chính An sang sư phụ , trong lòng âm thầm nghĩ:
Hay là cũng như sư phụ, để đại tử kế nhiệm chức tông chủ, còn bản thì về hưu sớm?
ý nghĩ nhanh chóng phủ định.
Hắn lắc đầu: Thôi, cứ để đám nhỏ rèn luyện thêm chút nữa .
A Chiêu và suy nghĩ trong lòng Cư Chính An, Lục Dao Phong cũng chẳng rằng suýt nữa trở thành tông chủ Kiếm Tông.
Linh chu bảy sắc bay nhanh, đầy vài ngày rời khỏi Nhân tộc, tiến lãnh thổ Yêu tộc.
Biên giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc là một dãy núi liên miên dứt, ngăn cách hai tộc với .
A Chiêu cảm nhận linh khí nơi đây dồi dào.
Cô bé boong tàu, hít sâu một thật dài.
Lục Dao Phong cảnh giác bên cạnh:
“Tiểu sư thúc tổ, vãn bối Yêu tộc dạo hỗn loạn, nhất là đừng đây, kẻo tập kích.”
Đông Hoàng Xuyên Hải ở bên cạnh bật :
“Không ai dám tay với chúng , trừ phi kẻ đó mù mắt .”
“Vút!”
Lời còn dứt, một mũi tên từ trong tầng mây xuyên thẳng về phía linh chu.
Có kẻ mù mắt thật ...