A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 311: Yêu Tộc Cướp Đường

Cập nhật lúc: 2025-10-13 05:34:32
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cây trồng, cây chặt. Muốn qua đây, để tiền lộ phí!”

 

Đông Phương Mặc đám Yêu tộc đột nhiên nhảy chặn đường, bộ dáng dữ tợn hung hăng.

Dẫn đầu là một con yêu thú gấu đen, hình cực kỳ to lớn.

 

Trong hơn mười tên Yêu tộc nhảy , con gấu đen tu vi cao nhất, hậu kỳ Trúc Cơ.

Còn chỉ là một đám tép riu luyện khí kỳ.

 

Đối phó với đám cướp đường căn bản cần a cha tay, bản Đông Phương Mặc cũng thể giải quyết .

 

Cậu lén liếc a cha một cái.

Nghĩ bụng, hai phụ tử đang lén lút xâm nhập Yêu tộc, tuyệt đối thể gây chuyện đ.á.n.h lung tung.

 

Ai đ.á.n.h gục con gấu đen , lát nữa khi kéo đến một con “đại hắc hùng” to hơn?

Đánh xong “đại hắc hùng”, đến “lão hắc hùng” thì ?

 

Hơn nữa, a cha còn việc cần , thể gây chuyện .

 

Tâm tư của Đông Phương Mặc xoay chuyển liên tục, đến vài nhịp thở quyết định, âm thầm truyền âm cho a cha:

“A cha, chúng đừng gây chuyện. Nghe hiệu lệnh của con, lát nữa cùng bỏ chạy.”

 

Diệp Phong Dương liếc một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên:

“Không cần…”

 

“Cái gì ?”

Chưa đợi xong, Đông Phương Mặc mở to mắt, kinh hãi về phía con gấu đen, dáng vẻ như thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, vô cùng chân thật, giống đang giả vờ.

 

Đám Yêu tộc , tưởng rằng phục kích, liền lập tức đầu cảnh giác về phía .

Thế nhưng, phía chúng ngoài một khu rừng rậm rạp thì chẳng gì cả.

 

“Chạy!”

Thấy chúng đầu, Đông Phương Mặc thấp giọng quát a cha  đầu bỏ chạy thục mạng.

 

“Khốn kiếp, thằng nhóc đó lừa chúng !”

Con gấu đen lực lưỡng lập tức phản ứng: 

“Đuổi theo… ủa?”

 

Đang định đuổi theo, nó thấy Diệp Phong Dương vẫn yên tại chỗ, hề nhúc nhích.

 

Gấu đen khó hiểu, nó hỏi:

“Đồng bọn của ngươi chạy , ngươi chạy ?”

 

“Cần gì  chạy.”

Thiếu niên mười sáu tuổi Diệp Phong Dương nhướng mày kiêu ngạo:

“Đối phó với các ngươi, chỉ cần động một ngón tay.”

 

Nghe với giọng đầy tự tin và kiêu ngạo, đám yêu hề tức giận, chúng phá lên ha hả.

 

Gấu đen:

“Với cái hình gầy gò yếu ớt như ngươi, còn dám lời lớn lối, c.h.ế.t .”

 

Trong Yêu tộc, quy tắc “kẻ mạnh là vua” càng đề cao hơn Nhân tộc.

Chúng luôn theo đuổi sức mạnh và vẻ cơ bắp, rèn luyện thể cho thật cường tráng.

 

Vì thế, Diệp Phong Dương,  vốn xem là dáng chuẩn trong Nhân tộc,  con gấu đen cao gần hai mét rưỡi trông chẳng khác gì một con gà yếu ớt.

 

“Ồ, ?”

Diệp Phong Dương khẽ nhướng mày, gương mặt ánh mặt trời  càng thêm tuấn tú.

 

Gấu đen cảm thấy ánh mắt đó sỉ nhục.

“Ăn một búa của gia gia ngươi đây!”

 

Nó gầm lên, vung cây búa khổng lồ trong tay bổ mạnh xuống Diệp Phong Dương.

 

"Vút!"

Gấu đen tin rằng cú bổ thể đập vỡ đầu đối phương, thế nhưng nhanh nó phát hiện búa thể tiến thêm dù chỉ nửa tấc.

 

Diệp Phong Dương chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy búa, ánh mắt châm chọc:

“Ngươi ăn cơm ?”

 

Gấu đen lập tức nổi giận, nhưng kịp phản ứng, Diệp Phong Dương vỗ nhẹ một cái, cây búa khổng lồ gần bằng thể gấu đen bay vút xa.

Cơ thể gấu đen lảo đảo, ngay đó thấy tiếng gió rít bên tai, “bốp!” một tiếng, đầu nó đau nhói, cả cùng búa đ.á.n.h bay xa.

…………

 

Sau khi hô “chạy”, Đông Phương Mặc liền phóng hết tốc lực, chạy cực nhanh.

Cậu luôn tự tin khả năng bỏ chạy của , cũng tin rằng a cha thể đuổi theo .

 

Chạy một mạch khá xa, đầu phía , thấy ai đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm, chuẩn sang với a cha rằng an .

quanh bốn phía… thấy bóng dáng a cha cả.

 

Đông Phương Mặc khựng , đảo mắt tìm quanh một nữa, lớn tiếng gọi:

“A cha? A cha ơi!!”

 

Không ai đáp .

 

Cậu lập tức nghĩ một khả năng, trong lòng c.h.ử.i thầm:

“Khốn kiếp!”

 

Cậu lập tức đầu lao ngược trở .

 

Rất nhanh, chạy về chỗ cướp đường.

Từ xa thấy a cha bình yên vô sự đó, đám yêu lúc nãy bất tỉnh đất.

 

“A cha.”

 

gọi a cha nhiều nhưng Diệp Phong Dương vẫn cau mày, chút quen.

 

Đông Phương Mặc nhanh chóng đảo mắt quan sát một vòng, xác nhận a cha mới yên tâm, xuống đám yêu.

 

Chưa kịp mở miệng Diệp Phong Dương :

“Yên tâm, chúng c.h.ế.t, chỉ ngất thôi.”

 

Vừa c.h.ế.t”, Đông Phương Mặc lập tức rút thanh kiếm bên hông, kiếm ngân vang rút khỏi vỏ, chĩa thẳng một tên yêu.

 

Diệp Phong Dương nhíu mày sâu hơn:

“Ngươi định gì?”

 

“G.i.ế.c chúng.”

Gương mặt Đông Phương Mặc lạnh lùng, xong liền vung kiếm xuống.

 

“Keng!”

Một vỏ kiếm màu đen chắn ngang từ bên , chặn lưỡi kiếm của .

 

“A cha?”

Đông Phương Mặc sững sờ Diệp Phong Dương.

 

“Đừng g.i.ế.c kẻ vô tội.”

Diệp Phong Dương đồng tình với hành động của .

 

Đông Phương Mặc: …

 

Cậu bất đắc dĩ :

“Chúng xung đột với chúng , để tránh hậu hoạn, nên g.i.ế.c hết thì hơn.

Hơn nữa, chúng cướp bóc ở đây, g.i.ế.c nhiều hoặc yêu khác .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-311-yeu-toc-cuop-duong.html.]

 

“Chúng sát khí , trông giống loại đó.

Cho chúng một bài học là đủ, lấy mạng thì quá đáng.”

Diệp Phong Dương lắc đầu.

 

Đông Phương Mặc: …

Cậu chợt thấy dáng vẻ của a cha gì đó quen, dường như gặp ở .

 

“Thôi .”

Thấy a cha kiên quyết, Đông Phương Mặc đành tra kiếm vỏ:

“A cha, thật chúng thể chạy, như sẽ tránh nhiều rắc rối.”

 

“Đối phó hạng tép riu như chúng, cần gì chạy, đ.á.n.h một trận là xong.”

Diệp Phong Dương đáp.

 

Đông Phương Mặc: …

Quả là phong cách của kiếm tu.

 

Diệp Phong Dương sải bước qua đám yêu ngất lịm, thẳng về phía .

 

Đông Phương Mặc vội vàng đuổi theo.

Trước khi , còn liếc đám yêu đất, vẻ mặt do dự.

 

lúc định bỏ độc để “g.i.ế.c yêu diệt khẩu”, giọng của a cha truyền tai:

“Đừng giở trò, mau.”

 

Cậu đành gạt bỏ ý định, nhanh chóng đuổi theo.

 

Vương lão trôi nổi bên cạnh, thì thầm:

“Cha ngươi mềm lòng như ?”

 

Đông Phương Mặc bóng lưng thẳng tắp như tùng của a cha, trong đầu chợt hiện lên lời  gửi qua truyền âm:

“A cha nghĩ hiện giờ mới mười sáu tuổi…”

 

Phải , mười sáu tuổi, thiên tài xuất danh môn đại phái, mềm lòng cũng là chuyện bình thường.

Cậu nhớ đến a nương, nghĩ rằng đây lẽ là căn bệnh chung của tử danh môn chính phái.

Không , nhưng với từng vật lộn sinh tồn như Đông Phương Mặc, khó mà hiểu cách hành xử đó.

 

Tuy nhiên, cũng nghĩ nhiều, chỉ là…

Chỉ là chút ghen tị.

Một chút xíu thôi.

 

mà, bây giờ cũng là nhân vật lợi hại trong danh môn đại phái , hề hề…

 

“A cha, chúng ?”

Đông Phương Mặc thu suy nghĩ, đuổi kịp và hỏi.

 

Diệp Phong Dương liếc một cái, liếc hồn phách đang lơ lửng bên cạnh :

“Bí mật. Cứ theo .”

 

“Được.”

 

Vương lão vẫn thấy yên lòng:

“Rốt cuộc cha ngươi định ?”

 

“Cứ theo a cha là ,  sẽ hại .”

…………

 

Chiếc linh chu phát ánh sáng bảy sắc một nhóm yêu cánh chặn .

Dẫn đầu là một con điêu vàng cực kỳ ngạo mạn:

“Giao hết đồ quý , sẽ tha mạng cho các ngươi.”

 

Hoa Dạ Ánh linh chu mấy ngày trời, cảm thấy vô cùng nhàm chán, thấy , mắt nàng lập tức sáng rực:

“Được đ.á.n.h !”

 

Nàng hăng hái xách kiếm lao lên boong tàu.

 

còn nhanh hơn nàng, “vút” một cái, một cơn gió lướt qua bên cạnh.

 

Khi Hoa Dạ Ánh thấy rõ đó liền thất kinh hét lên:

“Tri Phù, để cho hai tên!”

 

A Chiêu đám yêu đang bay vòng quanh linh chu cướp bóc, đầu với Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Bọn chúng… mắt đó nha.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: …

 

Bị vả mặt ngay tức khắc, yêu hoàng cảm thấy mặt nóng rát, sắc mặt tối sầm:

“Vũ Nhất.”

 

“Vâng.”

Vũ Nhất lập tức hiểu ý, mang vũ khí nhảy khỏi boong tàu, lao thẳng về phía con điêu vàng ngạo mạn.

 

 

“Véo!”

còn nhanh hơn.

 

Vân Nguyệt Minh lóe xuất hiện phía con điêu, một cước đạp gáy nó.

 

Bị đ.á.n.h trúng, con điêu như thiên thạch rơi xuống đất, “ầm!” một tiếng, tạo thành một cái hố lớn.

 

Mọi : …

 

Mắt A Chiêu sáng rực. 

Thật lợi hại!

 

Cô bé ngẩng đầu Vân Nguyệt Minh lơ lửng giữa trung, cúi xuống đôi chân ngắn của , đưa tay bóp bóp chân.

Mình cố gắng hơn nữa.

 

Những con yêu còn thấy tình hình , một cái liền lập tức bỏ chạy tán loạn.

linh chu nhiều tử Kiếm Tông giỏi truy bắt nên một con nào thoát .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải mặt lạnh đám yêu trói boong tàu:

“Tại các ngươi cướp đường?”

 

Con điêu dẫn đầu khinh thường :

“Muốn cướp thì cướp, cần gì lý do?”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải tức đến nghẹn lời.

 

Con điêu :

“Nhìn các ngươi xem cũng loại tầm thường.

cho các ngươi , cữu cữu của là tâm phúc của yêu hoàng.

Nếu các ngươi dám động một sợi lông của , cữu cữu sẽ khiến các ngươi c.h.ế.t thây.

Các ngươi nên hiểu chuyện mà thả !”

 

Yêu hoàng Đông Hoàng Xuyên Hải bật giận dữ:

“Khiến lão phu c.h.ế.t thây?

Tốt! Mang chúng về tra hỏi kỹ càng, bắt cả tên cữu cữu của .”

 

Tên điêu trông như chẳng sợ c.h.ế.t, rõ ràng đây đầu chuyện .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Vất vả lắm mới tìm ”, đường về còn gặp chuyện đáng ghét thế .

Không , về đến hoàng cung lập tức đưa “ đó” cấm địa, tránh xảy biến cố.

Loading...