A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 313: Lôi tín tự mình quay về
Cập nhật lúc: 2025-10-13 08:18:23
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn vạn năm qua, hoa của Thần Thụ Phù Tang từng nở rộ.
Vậy mà giờ đây, nó nở một đóa, hơn nữa còn đặc biệt đưa đến mặt tiểu cô nương ?
Chẳng lẽ là để cảm tạ việc cô bé đưa “ đó” trở về?
Trong lòng Đông Hoàng Xuyên Hải dâng lên vô vàn suy nghĩ, cuối cùng ông cảm thấy suy đoán cùng vẻ đáng tin nhất.
Nhất định là vì tiểu cô nương cứu “ đó”, nên thần thụ mới đích trao đóa Phù Tang hoa tay cô bé.
, chắc chắn là như .
Hai tay A Chiêu nâng đóa hoa đỏ tươi tuyệt , ngắm kỹ càng, đó ngẩng đầu cành cây nhỏ phía .
Cành cây vươn một chút, những chiếc lá non xanh mơn mởn cẩn trọng tiến gần, khẽ khàng chạm nhẹ má cô bé.
Lá cây chạm lên làn da, mang theo cảm giác nhồn nhột khiến khóe mắt A Chiêu cong cong.
Cô bé lễ phép lời cảm ơn:
“Đa tạ vì tặng bông hoa , nó thật sự .”
Lá cây nhánh nhỏ vui mừng rung rinh, phát tiếng "xào xạc" như “Không cần khách khí”.
Sau đó, cành cây rút về, lặng lẽ trở dáng vẻ bình thường như một nhánh cây hơn kém.
A Chiêu , nâng đóa Phù Tang hoa lên khoe với a nương và a tỷ:
“A nương, a tỷ, , hoa thật .”
“, .”
Lý Kinh Tuyết khẽ xoa đầu nhi nữ, lòng khỏi kinh ngạc.
Gần đây nàng vẫn luôn tra cứu sách cổ, trong đó ghi chép về Thần Thụ Phù Tang của Yêu tộc.
Theo sách vở, cách đây vạn năm, thần thụ từng ma khí xâm nhập, gốc rễ tổn thương nặng, tuy miễn cưỡng sống sót nhưng từ đó về từng nở hoa nào nữa.
Vậy thì… bông hoa tác dụng gì?
Trong góc độ mà tiểu nhi nữ thấy, Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày.
Nàng tin rằng Thần Thụ Phù Tang sẽ vô cớ tặng nhi nữ một bông hoa.
Chắc chắn còn điều gì ẩn giấu phía .
Tô Vi Nguyệt nghĩ quá nhiều.
Nàng ngắm đóa hoa đỏ rực trong tay , khen ngợi:
“Rất . Nếu thích, tỷ sẽ cho hai cây trâm giống y như để cài tóc.”
Tô Vi Nguyệt xong ngắm kỹ bông hoa trong tay , hoa đỏ tươi rạng rỡ, chắc chắn khi cài lên tóc sẽ vô cùng xinh .
A Chiêu vui vẻ:
“Đa tạ a tỷ.”
“Ha ha, vẻ như Thần Thụ Phù Tang quý mến A Chiêu đạo hữu đấy.”
Đông Hoàng Xuyên Hải ha hả :
“Ngươi cứu A Thương, đóa hoa chính là lễ vật cảm tạ của thần thụ.”
Nghe , A Chiêu như thể hiểu điều gì đó:
“Thì là .”
Cô bé cũng nghi ngờ, tự nhiên tặng hoa cho chứ.
Tiểu Bạch ở bên cạnh xong lời Đông Hoàng Xuyên Hải, khóe miệng khẽ co giật.
Lão già cũng bịa chuyện thật đấy. …
Tiểu Bạch lặng lẽ đảo mắt xung quanh, cảm thấy cái lý do cũng khá .
Đông Hoàng Xuyên Hải còn nhờ Lý Kinh Tuyết luyện một loại đan dược, nên A Chiêu và quyết định lưu Yêu tộc một thời gian.
Ông dặn dò:
“Các vị là khách quý của lão phu, trong thời gian ở Yêu tộc, nếu chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm .”
Nói , ông lấy ba viên truyền âm thạch, lượt đưa cho A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Tô Vi Nguyệt, để họ thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Tô Vi Nguyệt ngập ngừng, A Chiêu thì nhận ngay, cô bé còn lấy truyền âm thạch của đưa cho ông:
“Đây, nếu ngươi việc gì tìm , cứ với qua cái .”
Đông Hoàng Xuyên Hải sững sờ một chút, bật :
“Được, , nếu việc giải quyết , nhất định sẽ tìm đến ngươi.”
Trong lòng ông thầm nhủ:
Mình sống hơn ngàn năm , chuyện giải quyết nổi thì tiểu nha đầu chắc chắn cũng chẳng , nên tám phần là ông sẽ cần tìm cô bé giúp .
Đông Hoàng Xuyên Hải đưa cho A Chiêu và lệnh bài hoàng cung để tiện .
Sau đó, ông sai dẫn họ về nơi nghỉ ngơi.
Trước khi rời , ông với Lý Kinh Tuyết:
“Đường mệt nhọc, Lý đan sư hãy nghỉ ngơi vài ngày cho .
Khi d.ư.ợ.c liệu cần để luyện đan chuẩn xong, lão phu sẽ báo để đến luyện.”
Lần đầu đến Yêu tộc, Lý Kinh Tuyết cũng yên tâm để A Chiêu và Tô Vi Nguyệt một , nên khi , nàng khẽ gật đầu:
“Được.”
Đông Hoàng Xuyên Hải sắp xếp nơi ở cho A Chiêu và tại một cung điện thuận tiện trong hoàng cung Yêu tộc.
Hoàng cung xây dựng gốc Thần Thụ Phù Tang, ngoài việc nhiều ánh nắng thì linh khí vô cùng dồi dào, thích hợp để tu luyện.
Tạ Nhất Cẩn hít sâu một :
“Linh khí ở đây thật sự , bảo Yêu tộc chỉ cần ăn với ngủ là tu vi tăng lên.”
Nếu ở đây lâu, tu vi của cũng sẽ tăng nhanh thôi.
Tô Nguyệt Minh liếc một cái, khiến lập tức rùng , vội vàng ngậm miệng.
Quên mất là đang ở địa bàn của , khiêm tốn.
A Chiêu Tạ Nhất Cẩn và ba còn , khẽ kéo góc áo Vân Nguyệt Minh:
“Chấp Kiếm.”
Vân Nguyệt Minh cúi đầu:
“Sao ?”
“Chúng chuyện chính với Tiểu Tạ bọn họ .”
A Chiêu bằng giọng non nớt.
Trên đường đến Yêu tộc, A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Vân Nguyệt Minh bàn bạc, quyết định kể chuyện tìm tung tích Diệp Phong Dương cho Tạ Nhất Cẩn và nhóm của .
Dù thì, nhiều dễ việc, hơn nữa, nhóm Nguyệt Tri Phù đều là những tử ưu tú của Kiếm Tông, để họ rèn luyện thêm cũng là việc .
Vân Nguyệt Minh khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua ba Hoa Dạ Ánh, khiến họ lập tức thẳng lưng.
“Vào trong .”
Vân Nguyệt Minh cất lời.
Mọi cùng điện chính, Vân Nguyệt Minh dựng lên một kết giới cách âm và che chắn hình ảnh.
Lục Dao Phong dẫn sư sư kiểm tra một vòng, khi chắc chắn gì bất thường thì trở về.
“Tiểu sư thúc tổ, Chấp Kiếm trưởng lão, vấn đề gì.”
Lục Dao Phong báo cáo.
A Chiêu vị trí chủ tọa, Lý Kinh Tuyết bên cô bé, kế bên là Tô Vi Nguyệt.
Chấp Kiếm trưởng lão bên cạnh A Chiêu, quanh một vòng, ánh mắt dừng ba Tạ Nhất Cẩn:
“Lần chúng đến Yêu tộc là việc .”
Ba Tạ Nhất Cẩn gì, lập tức dỏng tai lên .
Tạ Nhất Cẩn đầu óc nhanh nhạy nhất, bắt đầu suy đoán:
Bảo Chấp Kiếm trưởng lão và đại sư cũng cùng, thì là việc lớn?
Ừm… tông chủ phái hai mặt, chẳng lẽ là định tay với Yêu tộc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-313-loi-tin-tu-minh-quay-ve.html.]
“Theo tin tình báo mà tông chủ nhận , thiên tôn đến Yêu tộc.
Nhiệm vụ của chúng là tìm .”
Vân Nguyệt Minh thẳng.
Ba Nguyệt Tri Phù: “???”
Ánh mắt cả ba lập tức hướng về phía A Chiêu, sang Lý Kinh Tuyết và Tô Vi Nguyệt, trong lòng chỉ một ý nghĩ giống :
Có ba vị ở đây , cần gì tìm thiên tôn nữa?
A Chiêu nhận ánh mắt của họ, bất lực thở dài:
“A cha bỏ nhà , chúng liên lạc với .”
Ba : “???”
Họ nghi ngờ tai nhầm.
Không đúng… chuyện gia đình của Dương Thần Thiên Tôn là thứ mà mấy kẻ tép riu như họ thể ?
Vân Nguyệt Minh và Lục Dao Phong cũng câu của A Chiêu cho c.h.ế.t lặng.
Cư Chính An từng ám chỉ với họ rằng Diệp Phong Dương mất trí nhớ vì tâm ma.
Ban đầu, Vân Nguyệt Minh định giải thích lý do cho nhóm Tạ Nhất Cẩn , định để họ trực tiếp dò la tin tức, ngờ tiểu nha đầu một lý do như .
Dù A Chiêu như , nhưng vẫn thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của Dương Thần Thiên Tôn khi “bỏ nhà ” là như thế nào.
“... Chuyện đại khái là như .
Trong thời gian ở Cửu Trùng thành, các ngươi hãy khắp nơi dò la tin tức.”
Vân Nguyệt Minh dặn dò một lúc lâu mới định thần :
“Nhớ kỹ, để lộ mục đích thật sự.”
“Rõ.”
Ba Nguyệt Tri Phù đồng thanh đáp.
…………
Lúc , Diệp Phong Dương đang đào địa đạo, bất chợt thấy mũi ngứa ngáy, hắt một cái.
"Leng keng!"
Hắn nghiêng đầu Đông Phương Mặc bên cạnh, ánh mắt dừng vài giây cái xẻng sắt to rơi xuống đất, chuyển sang khuôn mặt ngơ ngác của đối phương:
“Phát hiện gì ?”
Đông Phương Mặc ngẩn , thấy giọng của liền bừng tỉnh, lắc đầu lia lịa như cái trống lắc, đó vội vàng nhặt xẻng lên:
“Không… gì.”
Đáng sợ thật, a cha mà cũng hắt …
Diệp Phong Dương liếc “đứa con” hành xử kỳ lạ, âm thầm lắc đầu.
Đã hai mươi tuổi mà vẫn việc cho đàng hoàng.
Hai đào tiếp hai canh giờ.
Khi Diệp Phong Dương bổ thêm một nhát xẻng nữa, cảm thấy gì đó cứng rắn phía .
Hắn ngừng động tác, xổm xuống quan sát kỹ, xác nhận hình dạng thứ đó sang với Đông Phương Mặc:
“Được , cần đào nữa.”
Nghe , Đông Phương Mặc tò mò ghé sát , mắt là một đoạn rễ cây trồi ngoài.
“Đây là?”
Trong lòng vài phần suy đoán.
“Rễ của Thần Thụ Phù Tang.”
Diệp Phong Dương đáp.
Đông Phương Mặc:
Quả nhiên là .
Diệp Phong Dương phủi áo, xếp bằng xuống đất chuẩn nhập định.
chợt nhớ điều gì, ngẩng đầu với Đông Phương Mặc:
“Được , ở đây cần ngươi nữa, ngoài .”
Đông Phương Mặc: “…”
Cậu im lặng một lúc :
“Con ở hộ pháp cho nhé?”
“Không cần.”
Diệp Phong Dương từ chối:
“Khi rời nhớ kiểm tra trận pháp ở lối xem chỗ nào tổn hại .”
Đông Phương Mặc: ...
“Vâng.”
Diệp Phong Dương , ý định nhập định ngay.
Đông Phương Mặc sững sờ vài giây mới hiểu :
A cha đợi mới hành động.
Đông Phương Mặc chắp tay hành lễ:
“Vậy con . A cha cẩn thận.”
Nói xong, lùi vài bước rảo bước rời .
…………
Đêm xuống, A Chiêu chống cằm bên cửa sổ, ngước Thần Thụ Phù Tang khổng lồ cao vút che cả bầu trời.
Lá cây của thần thụ phát ánh sáng xanh dịu nhẹ, chói mắt, hiền hòa như ánh sáng của đom đóm.
“Không ngủ ?”
Tiểu Bạch hỏi.
A Chiêu:
“Ta lo cho Tiểu Hôi.”
Tiểu Bạch:
“Đây là nhà của nó, gì đáng lo .”
“Ta còn lo cho a cha nữa.”
A Chiêu thở dài:
“Không giờ a cha và a thế nào .”
Trước đó A Chiêu gửi lôi tín cho a cha và a , nhưng sáu đạo lôi tín chẳng bao lâu tự về.
Tiểu Bạch với cô bé rằng lẽ là Diệp Phong Dương dùng thuật che giấu hành tung của bản và Đông Phương Mặc, nên lôi tín thể tìm họ.
“Có a cha ngươi ở đó thì sẽ chuyện gì … Ể?”
Trong đôi mắt đen láy của Tiểu Bạch lóe lên một tia sáng vàng, động tác nó khựng .
A Chiêu nhận điều bất thường:
“Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch chớp mắt, tia sáng vàng tan biến.
Nó trả lời, chỉ chăm chú chằm chằm Thần Thụ Phù Tang.
Lạ thật… dường như Thần Thụ Phù Tang chút động tĩnh, nhưng mới chớp mắt biến mất .
Là ảo giác của ?
Không đúng, chắc chắn là ảo giác.
…………
Sau khi xác nhận Đông Phương Mặc rời , Diệp Phong Dương đưa tay chạm rễ cây của Thần Thụ Phù Tang, nhắm mắt .