A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 315: Dấu vết ma tu xuất hiện ở Cửu Trùng Thành

Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:44:03
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A, hổ là thần thụ, mà còn thể giúp khác khôi phục ký ức.”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Trong mắt Lục Dao Phong thoáng qua vẻ trầm ngâm, hỏi Đông Phương Mặc:

“Mặc sư thúc tổ, là thiên tôn lén xâm nhập cấm địa của tộc Kim Ô ?”

 

Đông Phương Mặc điềm nhiên :

.”

 

Cậu nhắc đến chuyện và Diệp Phong Dương còn cầm xẻng lớn đào đường hầm ở bên ngoài Cửu Trùng thành.

Ban đầu, Đông Phương Mặc nghĩ rằng a cha sẽ nhân lúc Yêu tộc sơ hở mà lén tiếp cận Thần Thụ Phù Tang, nào ngờ lôi từ giới chỉ trữ vật hai cái xẻng sắt to đùng.

 

Nhìn dáng vẻ đó, lẽ a cha   ít từng đào hầm hoặc hang .

, chuyện tuyệt đối giấu kín.

Nếu truyền ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng “ nhất nhân tu chân giới” của Dương Thần Thiên Tôn.

 

“Vậy  thể a cha sẽ chạm mặt Tiểu Hôi đúng ?”

A Chiêu vô thức về phía Thần Thụ Phù Tang cao chót vót.

 

“Tiểu Hôi cũng ?”

Đông Phương Mặc bất ngờ.

 

Thực và Tiểu Hôi quá , thời gian tiếp xúc cũng nhiều.

năm đó vì ghen tị khác thể “a tỷ”, nên cũng tỷ tỷ.

nhặt đứa bé nào nhỏ hơn để , nên đành “a tỷ” của một quả trứng.

 

.”

A Chiêu gật đầu thật mạnh, đó kể sơ qua phận của Tiểu Hôi.

 

Đông Phương Mặc: “…”

 

A Chiêu nhận vẻ mặt khác lạ của a , nghiêng đầu hỏi:

“A , ?”

 

“Không… .”

Đông Phương Mặc khó khăn lắc đầu.

 

Cậu chỉ đang kinh ngạc, ngờ quả trứng mà tiện tay nhặt về, hóa là thái tử mất tích nhiều năm của Yêu tộc…

nghĩ kỹ , từ việc lượt nhặt về a nương, a cha, đến và Tô Vi Nguyệt, việc nhặt về một thái tử Yêu tộc hình như cũng quá bất ngờ.

 

Nghĩ , tâm trạng bình hơn nhiều.

 

Vương lão lơ lửng bên cạnh liếc một cái, cảm thấy tên nhóc hình như đang suy nghĩ gì đó.

Tên nhóc cái gì cũng , chỉ là đôi khi “bay xa” quá.

 

Lão nhớ chuyện từng đ.á.n.h một trận với a cha thiên tôn, tim nhói một cái.

Rõ ràng bề ngoài  ngốc, cứ hễ liên quan đến a cha   nhận sự chênh lệch của thực lực nhỉ?

 

Sau khi tin tức về a cha, A Chiêu yên tâm hơn nhiều.

Cô bé vội vàng mang tin vui kể cho Vân Nguyệt Minh vẫn đang ở bên ngoài tìm , và Tô Vi Nguyệt đang chăm chỉ vẽ bùa trong phòng.

 

Lục Dao Phong phụ trách thông báo cho Hoa Dạ Ánh cùng hai .

 

Tô Vi Nguyệt đang cắm đầu vẽ phù chú, thấy giọng quen thuộc liền ló đầu , thấy Đông Phương Mặc là sắc mặt trầm xuống.

 

Tô Vi Nguyệt: “…”

 

Đông Phương Mặc cũng thấy nàng, lập tức bế lên cao:

“Muội , a đưa chơi nhé?”

 

“A !”

Tiểu cô nương chút bất đắc dĩ.

“Giờ thời gian chơi với , tự chơi .”

 

Đông Phương Mặc: “…”

Cậu im lặng đặt xuống đất.

 

Tô Vi Nguyệt bật ha hả.

 

“A tỷ!”

A Chiêu thấy tiếng liền chạy đến, cẩn thận quan sát a tỷ một lượt.

Thấy sắc mặt nàng khác thường mới nhẹ nhõm:

“Cuối cùng tỷ cũng chịu ngoài , thể cứ ru rú trong phòng vẽ bùa mãi , cũng nghỉ ngơi chứ.”

 

Tô Vi Nguyệt xoa đầu :

“Được.”

 

“A tỷ, tỷ đói ? Muội đưa tỷ ăn nha.

Hôm qua và Dao Phong đến một tửu lâu, món gà hấp trăm hoa ở đó ngon lắm!”

 

Tô Vi Nguyệt liếc Đông Phương Mặc bên cạnh:

“Được, thôi.”

 

A Chiêu nắm tay a tỷ ngoài.

Đi mấy bước, cô bé đầu về phía Đông Phương Mặc vẫn yên một chỗ:

“A , ?”

 

Đông Phương Mặc tại chỗ: …

“Muội .”

 

Ánh mắt sâu xa cô bé:

“Không bận ?”

 

Còn bảo tự chơi.

 

“Hê hê...”

A Chiêu ngượng ngùng :

“Muội thấy trò bế lên cao đó trẻ con quá, chơi nữa.”

 

Cô bé sắp mười tuổi , chơi trò đó sẽ  khác mất.

 

Đông Phương Mặc ngờ lý do là như .

Cậu khẽ thở dài, bước đến:

“Là a sơ suất, quên mất…”

 

Cậu vẫn chẳng cao thêm chút nào:

“Quên mất là lớn .”

 

“Muội sẽ giận .”

A Chiêu dịu dàng .

 

Đông Phương Mặc mỉm :

“Ta mà, đối với a nhất~”

 

Nói xong, liếc Tô Vi Nguyệt, nàng mím môi khinh bỉ:

“Ấu trĩ.”

 

Tô Vi Nguyệt  chịu thua kém:

“Muội đối với a tỷ mới là nhất, đúng ?”

 

“Không thể nào, là .”

Đông Phương Mặc lập tức phản bác.

 

“Là .”

 

“Là !”

 

Hai hai bên A Chiêu trừng mắt , ánh mắt giao giữa trung như tóe lửa.

 

A Chiêu bất đắc dĩ, mỗi tay nắm một , nhẹ nhàng lắc lắc:

“Thôi nào, hai đều là quan trọng nhất của , sẽ luôn đối với cả hai~”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-315-dau-vet-ma-tu-xuat-hien-o-cuu-trung-thanh.html.]

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt cảm động .

 

“Thôi , ăn thôi.”

A Chiêu thúc giục.

 

Không , mau lấy đồ ăn nhét miệng hai , để họ khỏi cãi nữa.

 

Thế nhưng, bữa ăn hôm đó chẳng yên bình.

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc ngừng đấu đá, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho A Chiêu.

Chẳng mấy chốc, cái bát mặt cô bé chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

 

A Chiêu đống thức ăn chất cao như núi mặt, nhân lúc hai để ý, lén gắp sang bát của Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch: “…”

tiểu cô nương, hai bên cạnh, cuối cùng đành chấp nhận phận há miệng ăn tiếp.

 

“Vù~”

Một luồng gió mát từ cửa sổ bên ngoài lướt .

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc vốn đang tranh cãi, sắc mặt đột nhiên đổi, ánh mắt đồng loạt con phố bên ngoài cửa sổ.

 

A Chiêu nhận thấy phản ứng của họ, tò mò theo:

“Sao thế?”

 

Con phố vẫn nhộn nhịp, qua tấp nập, tiểu cô nương chẳng thấy gì lạ.

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt liếc .

 

Đông Phương Mặc  với Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi đưa về , ngoài xem một chút.”

 

“Được”

Tô Vi Nguyệt gật đầu.

 

Đông Phương Mặc xoa đầu A Chiêu:

“Muội , a gặp quen, cứ từ từ ăn với a tỷ, .”

 

Nói xong, đặt một chân lên bậu cửa sổ, nhảy xuống đất, khẽ vẫy tay với tiểu cô nương đang ló đầu phía , đó xác định phương hướng, sải bước mất.

 

A Chiêu bên cửa sổ theo bóng dáng a khuất dần ở cuối con phố, sang hỏi Tô Vi Nguyệt:

“A ?”

 

“Gặp quen.”

Tô Vi Nguyệt trả lời.

 

A Chiêu chằm chằm nàng.

 

Tô Vi Nguyệt: “…”

Nàng ho khẽ vài tiếng:

“Muội ăn no ? Nếu thì về thôi.”

 

A Chiêu vẫn chằm chằm nàng.

 

Tô Vi Nguyệt trầm ngâm một lát:

“Điểm tâm ở tửu lâu ngon lắm, chúng gói một phần mang về cho a nương nhé?”

 

“A nương vẫn luyện đan xong, rời khỏi phòng luyện đan .”

A Chiêu .

 

“Ờ… chúng cứ gói một phần mang qua xem , nếu a nương  luyện xong thì tự chúng ăn.”

Tô Vi Nguyệt đề nghị.

 

A Chiêu nghĩ thấy cũng , Tô Vi Nguyệt lập tức gọi tiểu nhị thanh toán, tiện thể gói thêm một phần điểm tâm mang .

 

A Chiêu xách hộp điểm tâm, vui vẻ về phía phòng luyện đan của a nương.

Tiếc là đan d.ư.ợ.c của Lý Kinh Tuyết vẫn luyện xong, cửa phòng luyện đan đóng chặt.

 

A Chiêu thất vọng.

A nương từng  đan d.ư.ợ.c quan trọng, cô bé dám phiền.

 

Tô Vi Nguyệt xoa đầu tiểu cô nương, dắt tay nàng về nơi ở.

 

Đột nhiên, thoáng qua một bóng quen thuộc ở ngã tư phía .

Bước chân Tô Vi Nguyệt khựng , A Chiêu cũng thấy, chớp mắt hỏi:

“Người chẳng là a ?”

 

Tô Vi Nguyệt vốn định phủ nhận, nhưng lời đến miệng đổi:

“Có vẻ là .”

 

A Chiêu tò mò :

“Không a   gặp quen ?

Sao chạy hoàng cung?”

 

“Có thể quen của ở trong cung.”

 

“Ồ.”

 

Tiểu Bạch bên cạnh lộ vẻ suy tư.

 

Đông Phương Mặc vẫn giữ cách đủ, bám theo .

Không ngờ theo dấu đến tận hoàng cung của Yêu tộc.

Bởi trong cung nhiều cao thủ, nếu lén lút sẽ xem là thích khách, nên giải trừ Ẩn Thân thuật, cẩn thận bám theo.

 

Chẳng bao lâu, dừng , đảo mắt quan sát xung quanh, đó lẻn một nơi.

 

Đông Phương Mặc vội đến gần, nhờ thị lực tuyệt vời,   rõ đó là một khu viện rộng.

Nhìn kỹ hơn, thấy tấm biển treo cửa hai chữ  bằng yêu văn: Vấn Tinh.

 

Cậu lặng lẽ phục kích ở đó suốt nửa ngày, mặt trời lặn mà vẫn thấy .

Nghĩ ngợi một chút, dùng truyền âm thạch gửi tin cho rằng đang gặp quen và vài ngày tới sẽ về.

 

A Chiêu nhận truyền âm của a , nghĩ nhiều, chỉ đáp ”, đó sang nhờ Tô Vi Nguyệt dạy vẽ thêm bùa chú.

 

A Chiêu phát hiện rằng phù chú cũng thú vị, lẽ cô bé thể đồng thời tu luyện kiếm đạo, đan đạo và phù đạo, tam tu!

Tô Vi Nguyệt thấy bộ sự chú ý của đặt lên , nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Đêm khuya thanh vắng, A Chiêu ngáp dài, niệm một Thanh Khiết thuật, cởi áo ngoài, bò lên giường ngủ.

 

Tô Vi Nguyệt bên bàn, ngạc nhiên những lá bùa mà vẽ ban ngày.

Tiểu  thật sự là một thiên tài, học gì cũng nhanh và giỏi.

 

Bất chợt, tai nàng khẽ động.

Nàng lặng lẽ bước đến cửa, thần thức len qua khe cửa, thấy từ bên ngoài trèo tường .

 

Khi thần thức ánh trăng đó là ai, nàng suýt nữa trợn trắng mắt.

Cái tên ? Không cửa đàng hoàng mà trèo tường , lỡ Chấp Kiếm trưởng lão tuần tra xem là trộm c.h.é.m cho thì ?

 

“Vèo!”

“Vèo!”

 

Ý nghĩ của nàng dứt, hai bóng lao đến, hai thanh kiếm lạnh băng kề sát cổ   leo tường .

 

Đông Phương Mặc cứng đờ:

“Người một nhà! Người một nhà!”

 

Vân Nguyệt Minh và Lục Dao Phong: “…”

Hai lặng lẽ thu kiếm về.

 

Trong phòng của Lục Dao Phong.

Đông Phương Mặc rót cho một tách lạnh, uống cạn một .

Vị đắng lan trong miệng khiến nhăn mặt.

 

Cậu hít sâu một , sang Lục Dao Phong đang mang vẻ mặt lạnh băng, sang hai còn :

“Người đó đúng là ma tu, Vấn Tinh lâu trong hoàng cung yêu tộc, và mới rời khỏi đó nửa canh giờ .”

Loading...