A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 320: Huyền Miêu Tộc
Cập nhật lúc: 2025-10-24 09:24:28
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng bao lâu , Tiểu Bạch ngủ say, tiếng hô hấp đều đặn của nó vang lên trong gian yên tĩnh của ngục tối.
A Chiêu liếc con thú nhỏ đang cuộn tròn thành một quả bóng, xung quanh.
Đám rơm trong xà lim mốc meo, phía mấy con nhện nhỏ đang bận rộn giăng tơ.
Trong khí phảng phất mùi hôi khó ngửi.
Cô bé dậy, xắn tay áo:
“Bẩn quá .”
Sao thể sống ở một nơi bẩn như thế chứ.
A Chiêu lấy chổi từ trong túi trữ vật , bắt đầu dọn dẹp.
Đống rơm mốc ném bỏ, mạng nhện trong phòng giam cũng quét sạch sẽ.
Cô bé trải một tấm t.h.ả.m mềm mại sạch sẽ, đặt ổ ngủ của Tiểu Bạch đó, đó bế nó đặt trong ổ.
Tiếp đó, cô bé bày một chiếc bàn thấp, treo vài viên minh châu để chiếu sáng, trải một chiếc giường mềm mại cho , đặt thịt khô, mứt trái cây, linh quả và một bộ lên bàn.
Không khí ngột ngạt, cô bé lấy lư hương , châm trầm hương.
Chẳng mấy chốc, lấy phòng giam của A Chiêu trung tâm, một mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh.
lúc , từ một góc khác của ngục tối truyền đến tiếng hắt .
Động tác dọn dẹp giường chiếu của A Chiêu khựng .
Cô bé đầu theo tiếng động, xuyên qua màn vải màu xanh lam nhạt, ánh sáng lờ mờ, A Chiêu mơ hồ thấy từ đống rơm dậy, dụi mũi lẩm bẩm:
“Cái mùi gì thế ? Làm mũi lão đạo ngứa ngáy…
Chẳng lẽ là thủ đoạn tra tấn mới của yêu tộc …”
Hứa Bán Tiên lẩm bẩm nửa chừng thì đột nhiên im bặt, ánh mắt ông vô tình liếc thấy một luồng sáng rực rỡ, đầu sang, phát hiện phòng giam âm u trống rỗng ở đối diện biến đổi .
Mấy viên minh châu to bằng nắm tay trưởng thành buộc bằng lụa các cột trụ, tỏa ánh sáng chói lòa.
Sàn phòng trải một tấm t.h.ả.m trông cực kỳ mềm mại, bàn thấp, đệm , ghế xích đu, thậm chí còn giá sách, lò luyện đan và cả bếp đun nước.
Điều quá đáng nhất là ở góc phòng một chiếc giường treo màn.
Giường! Trong nhà giam giường!
Vô lý, quá vô lý!
Khóe miệng Hứa Bán Tiên co giật, rốt cuộc là vị đại nhân vật nào nhốt ở đây ?
“Hứa thúc?”
Một cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu ló từ màn, đôi mắt đen láy sáng rực:
“Hóa thúc cũng nhốt ở đây .”
Hứa Bán Tiên ngẩn cô bé, phòng giam của cô bé, chợt hiểu .
Thì là A Chiêu . Vậy thì… bình thường thôi, bình thường.
Chưa kịp mở miệng, A Chiêu như nhớ điều gì, khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn liền hiện lên vẻ cảnh giác:
“Ta thể chuyện với thúc. Hiện giờ thúc là nghi phạm cấu kết với ma tộc.”
Hứa Bán Tiên: …
Ông thở dài:
“Ta , oan.”
A Chiêu:
“Kẻ đều như .”
Hứa Bán Tiên: …
Ông im lặng cái đầu nhỏ đang cảnh giác , hỏi:
“Thế còn ngươi, cũng nhốt đây?”
“Ta thấy chuyện của thúc kỳ lạ nên đến Vấn Tinh Lâu một chuyến, nào ngờ binh lính yêu tộc mai phục bắt , họ hiềm nghi cấu kết với ma tộc nên nhốt luôn đây.”
Cô bé thở dài, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Bán Tiên lập tức cảnh giác cô bé:
“Vậy tức là ngươi cấu kết với ma tộc thật .”
A Chiêu phồng má:
“Ta , oan.”
Hứa Bán Tiên:
“Kẻ đều như .”
Cô bé: …
Sao câu quen thế nhỉ?
Một già một trẻ im lặng vài giây cùng phá lên lớn.
Tiếng quá to Tiểu Bạch đang ngủ trong ổ thức giấc.
Với tính khí cực kỳ tệ lúc mới dậy, nó nổi giận gầm gừ, thò đầu khỏi ổ:
“Còn để bản thần thú ngủ hả!”
Hứa Bán Tiên thấy nó liền cảm khái:
“A Chiêu tiểu hữu, tính khí linh thú của ngươi vẫn nóng nảy như xưa.”
Tiểu Bạch:
“Bản tọa là thần thú.”
A Chiêu:
“Tính khí của Tiểu Bạch , chỉ là ghét khác ồn khi nó ngủ thôi.”
Hứa Bán Tiên:
Tốt là thế nào…
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Biết là .”
A Chiêu bế Tiểu Bạch lên, xuống mép phòng giam, Hứa Bán Tiên hỏi:
“Hứa thúc, thúc thật sự cấu kết với ma tộc chứ?”
“Không .”
Hứa Bán Tiên thở dài, trong mắt lóe lên tia căm hận:
“Ta căm ghét ma tộc nhất. Sao thể cấu kết với chúng chứ?
Ta ước gì tất cả bọn chúng đều c.h.ế.t sạch.”
A Chiêu sững sờ.
Đây là đầu tiên cô bé thấy lúc nào cũng hì hì như Hứa Bán Tiên vẻ mặt như thế.
Cô bé trầm ngâm suy nghĩ một lúc, hỏi:
“Thúc thù với ma tộc ?”
Hứa Bán Tiên cô bé, đáp:
“Đã đặt chân tu chân giới , ai mà chẳng thù với ma tộc?”
A Chiêu thấy cũng đúng.
Nhân tộc và Ma tộc vốn huyết hải thâm thù từ lâu.
“Ngươi ở Vấn Tinh Lâu lâu như , phát hiện điều gì bất thường ?”
Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.
Hứa Bán Tiên ngẩn , đó lắc đầu:
“Không.”
Ông chút ngượng ngùng:
“Yêu tộc đối xử với tinh sư .
Những năm nay họ luôn tìm kiếm tung tích vị thái tử , nên kính trọng tinh sư, gì nấy.
Đặc biệt là dạo gần đây, lão đạo tính thái tử của họ đang ở Cực Bắc, họ tìm thấy .
Đãi ngộ của tăng vùn vụt, ngày nào cũng uống rượu vui vẻ, uống xong ngủ, ngủ dậy uống…”
Nói đến đây, ông ngượng ngùng dám tiếp tục.
A Chiêu: …
Tiểu Bạch: …
Tiểu Bạch sang cô bé:
“Nếu là kẻ , cũng sẽ hãm hại ông . Quá dễ dàng.”
Hứa Bán Tiên chỉ gượng.
A Chiêu xoa đầu Tiểu Bạch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-320-huyen-mieu-toc.html.]
“Tiểu Bạch, đừng .”
Hứa Bán Tiên cảm động cô bé, chỉ thấy cô bé tiếp:
“Biết Hứa thúc chính là kẻ thì .”
Hứa Bán Tiên: …
Cảm động uổng phí .
A Chiêu hỏi tiếp:
“Hứa thúc, trong Vấn Tinh Lâu bao nhiêu ở?”
“Một .”
Hứa Bán Tiên giơ một ngón tay.
A Chiêu: Hả?
Nếu cô bé nhớ nhầm, hôm đó Vũ Nhất bắt nhiều mà.
“Trừ , còn đều là yêu tộc.”
Hứa Bán Tiên tiếp lời.
A Chiêu: “…”
“Có con yêu nào trông bình thường ?”
Tiểu Bạch hỏi.
Hứa Bán Tiên gãi râu:
“Yêu tộc vốn thiện với Nhân tộc, quen các tinh sư yêu tộc lắm.”
Tiểu Bạch im lặng.
Người … hình như vô dụng quá .
“Vậy thúc kể xem những tinh sư nào trong Vấn Tinh Lâu?”
A Chiêu đề nghị.
“Ừm… cũng rõ tinh sư trong Vấn Tinh Lâu lắm.”
“Vậy ngươi cái gì?”
Tiểu Bạch bắt đầu phát điên.
“À đúng , tinh sư trong Vấn Tinh Lâu đều lấy một con yêu trung tâm.”
Hứa Bán Tiên chợt vỗ đùi.
“Con yêu đó ghét nhân tộc, nên các tinh sư khác đều đến gần .”
“Là ai?”
“Đệ của tộc trưởng Huyền Miêu nhất tộc, Huyền Tinh.”
“Huyền Miêu nhất tộc?”
A Chiêu chớp mắt, cái tên vẻ quen.
Rất nhanh, cô bé nhớ .
Vũ Nhất từng , kẻ dùng Tra Hồn Thuật lên hồn phách ma tộc chính là tộc trưởng của Huyền Miêu nhất tộc.
Chưa kịp hỏi thêm, cửa ngục vang lên tiếng động.
Giọng Đông Hoàng Xuyên Hải đầy tức giận truyền đến:
“Sao các ngươi bắt giam Minh Chiêu đạo hữu ngục?”
Chẳng lẽ chuyện cha cô bé từng một kiếm c.h.é.m c.h.ế.t lão tổ Đông Phương gia, hai kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t phu thê gia chủ tiền nhiệm Nam Cung gia ?
“Ngài từng căn dặn, phàm là bước Vấn Tinh Lâu đều bắt nhốt ngục.”
Giọng Vũ Nhất vang lên.
Đông Hoàng Xuyên Hải nghẹn lời, hỏi tiếp:
“Tô trưởng lão của Kiếm Tông bọn họ chuyện ?”
“Biết. Bà còn định cử trong bầu bạn với A Chiêu tiểu hữu, nhưng thuộc hạ ngăn .”
Vũ Nhất đáp.
Đông Hoàng Xuyên Hải: …
Ông thuộc hạ vẫn nguyên vẹn thương tích gì của , hỏi:
“Họ tay ?”
Vũ Nhất:
“Không.”
Lông mày Đông Hoàng Xuyên Hải nhíu :
“Lại tay?”
Không đúng.
Chẳng lẽ đám kiếm tu đó đang âm thầm tính toán điều gì ?
Nghĩ đến đây, bước chân của ông nhanh hơn.
Ông lập tức xem cô bé trong ngục gì .
Vừa bước , Đông Hoàng Xuyên Hải liền dừng chân.
Vũ Nhất và các yêu tộc phía đều ngơ ngác:
“Bệ hạ?”
Họ theo ánh mắt của Đông Hoàng Xuyên Hải.
Khi thấy căn ngục biến đổi, tất cả đều im bặt.
Cái …
“Yêu hoàng bệ hạ.”
A Chiêu thấy Đông Hoàng Xuyên Hải và đoàn tùy tùng, liền mỉm vẫy tay:
“Sao ngài đến đây?”
“Lão phu đến xem tiểu hữu thế nào .”
Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm bước đến.
“Chắc chắn là hiểu lầm gì đó. Tiểu đạo hữu loại như thế.
Lão phu sẽ lập tức thả ngươi .”
“Không cần.”
A Chiêu giơ tay ngăn .
“Ta đang tình nghi, ngài cứ nhốt ở đây là .
Đợi điều tra rõ ràng hãy thả cũng muộn.”
Nghe cô bé , mí mắt Đông Hoàng Xuyên Hải giật liên hồi.
Tiểu đạo hữu , ngươi thấy tên tinh sư đối diện ?
Ông cũng từng thề sống thề c.h.ế.t rằng oan, kết quả điều tra ông đúng là vấn đề.
Giờ lão vẫn nhốt ở đó, và chỉ một tháng nữa sẽ xử tử.
“Cha ngươi là Dương Trần Thiên Tôn, lão phu tin tưởng ngươi, cũng tin cha ngươi sẽ dạy một đứa con cấu kết với ma tộc.”
Đông Hoàng Xuyên Hải với giọng ôn hòa.
“Hay là ngươi ngoài ?”
“Không.”
A Chiêu kiên quyết lắc đầu.
“Vì danh tiếng của và của a cha, càng thể ngoài.
Nếu chuyện, thể họ sẽ ỷ cha mà hoành hành bậy khắp nơi.
Phải điều tra rõ ràng.”
Đông Hoàng Xuyên Hải cô bé với vẻ mặt kiên định mà khỏi kinh ngạc.
Giờ ông hiểu vì đám Kiếm Tông gây chuyện.
Nếu xử lý việc khéo, thể sẽ kẻ cố ý bôi nhọ danh tiếng của Dương Trần Thiên Tôn.
“Bệ hạ, chứng minh Minh Chiêu đạo hữu vấn đề , chỉ cần để thuộc hạ kiểm tra là .”
Một giọng lạnh lùng vang lên từ phía Đông Hoàng Xuyên Hải.
A Chiêu kinh ngạc về phía ông .
Có ở đó ? Sao cô bé nhận ?
“Không .”
Sắc mặt Đông Hoàng Xuyên Hải trầm xuống, liếc yêu tộc phía .
“Không đến chuyện khác, Minh Chiêu đạo hữu là ân nhân cứu mạng của A Thương, ngươi dùng bất kỳ pháp thuật nào lên cô bé.”
Kẻ mặc áo choàng đen phía ông mím môi, đáp:
“Vâng.”