25.  
Ta  sách, cảm thấy  thoải mái, Ngọc Trúc liền khuyên  nên   nhiều hơn.  
Bên trong thành, dân chúng  thê lương như  tưởng, mặc dù vẫn kém hơn kinh thành một chút, nhưng  ai  chịu đói  lạnh.  
Ta mua hồ lô ngào đường bên đường, ông lão bán hàng   liền   là  từ nơi khác đến, hỏi  từ  tới.  
Ta hỏi : "Nghe  thành Quan ải hiểm nguy, dân tộc Tiên Bi liên tục  ý định xâm lấn,  dân chúng trong thành   sợ hãi?"  
Ông lão : "Có Đại tướng quân thủ thành ,  Hồ công thành vài , tường thành cũng chẳng lủng nhiều lỗ,  vững chãi."  
Ông chỉ về phía tường thành xa xa, mặc dù  cách  chút xa, nhưng  vẫn thấy  cửa thành cao lớn.  
Ta yên tâm, nghĩ  lẽ bên ngoài đồn đại quá mức, hoặc Vũ Văn  mang quân đội và mưu lược của  đủ để chống  đám man di .  
Hắn là con cháu của Vũ Văn gia, sinh  nhiều thế hệ tướng sĩ dũng mãnh.
26.  
Giờ hợi, ánh trăng   tròn.  
Trăng treo cao, tỏa  ánh sáng  đẽ nhưng cũng tịch mịch.  
Ngọc Trúc  giúp  tắm rửa và  xiêm y.  
Nằm  nhuyễn tháp,  cuốn sách trong tay, mắt  từ từ khép .  
Trong sách, công chúa cực kỳ đáng thương, chờ đợi Đại tướng quân trở về.  
Đến chết, nàng cũng  từng   với  trong lòng, vì   sớm  chôn vùi trong chiến loạn.  
Ta cố gắng kiềm chế, nhưng trong lòng  dâng lên nỗi bi ai.  
Từ từ nhắm mắt, nhưng cuối cùng nước mắt  chảy , như những hạt ngọc trai từ từ rơi xuống, lăn qua thái dương, dừng  ở mang tai.  
Vừa định lấy khăn lau,   ngoài cửa  tiếng ồn ào.  
Khoác áo choàng  ngoài, một bên vệ sĩ thấy    liền hành lễ.  
Ta hỏi họ  chuyện gì, chỉ  họ  tiểu tướng quân  thương hôn mê, quân y đang  đường đến.
27.  
Ai? Ai  thương?  
Tiểu tướng quân, là Vũ Văn Phược ?  
Ta hoảng loạn xông  ngoài, hai gã thị vệ sợ hãi đuổi theo.  
Ta chạy đến phòng của Vũ Văn, nhưng  cổng  binh lính ngăn .  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-oan/a-oan-5.html.]
Ta tức giận, nhưng họ quỳ xuống xin   ,  quân y đang trị thương,  cho phép ai quấy rối.  
Ta chỉ  từ bỏ, lo lắng chờ ở cửa.  
Lúc ,  mới nhận   chỉ mặc một chiếc áo choàng, áo choàng tơ lụa mỏng manh.
---
Giờ là tháng ba, ban đêm gió lạnh thấu xương.  
Ta lạnh đến dậm chân. Ngọc Trúc định cởi áo cho , nhưng thấy nàng cũng  mặc nhiều,   thể để nàng    mặt  khác.  
Ta bảo nàng về lấy một chiếc áo choàng lông cừu.
Ngọc Trúc    lâu, quân y bước .  
Ta vội hỏi về tình hình của Vũ Văn,  hành lễ  : "Không  gì nghiêm trọng, chỉ là mất m.á.u nhiều. Thần  xử lý xong vết thương, chỉ cần tiểu tướng quân kiên trì dùng thuốc sẽ ."  
"Hắn ngất xỉu,    vấn đề gì ?" Ta hỏi.  
Quân y lắc đầu, thở dài như xem thường ,  hành lễ rời , chỉ để  câu: "Tham gia quân ngũ thì  thể tránh khỏi  thương, đứt tay đứt chân là may mắn."
28.  
Thị vệ dẫn  , Vũ Văn vẫn  hôn mê  giường.  
Ngọc Trúc  mang áo lông cừu đến, thấy    ý định rời , nàng cũng  .  
Ta bảo nàng về nghỉ ngơi , nơi    là đủ.  
Nàng  nàng lo cho , còn bảo  học  vài chiêu từ Vũ Văn, xem  như sư phụ.
Hắn nóng hổi, miệng vẫn  ngừng kêu lạnh.  
Ta khoác áo lông cừu lên  , mấy tỷ nữ dùng nước ấm lau cho  vài ,   mới dần  định .  
Nhìn thấy  mấy ngày  còn hăng hái, giờ phút     giường thương tích.  
Rõ ràng mấy ngày  vẫn bình an vô sự...  
Người c.h.ế.t là chuyện bình thường trong chiến trận.
Đột nhiên nhớ đến cuốn sách  về công chúa,  lẽ nàng  hiểu rằng  nàng chờ đợi sẽ  bao giờ trở về.  nàng vẫn chờ,   tin rằng điều đó là thật.  
Có  tâm trạng của nàng cũng giống như  bây giờ?  
Ta bỗng sợ hãi, sợ rằng  sẽ  tỉnh , sợ rằng  sẽ chờ đợi trong vô vọng.  
Quân y      vấn đề gì,   vẫn  tỉnh ?
Ngọc Trúc    yên lòng, cầm tay  để trấn an,  đốt thêm chút hương an thần.  
Ta  làn khói hương bay lên, từ từ  .