“Thượng——”
Bùi Ân còn  kịp mở miệng  hết câu thì Văn Điềm  nhanh tay ngắt cuộc gọi video.
Cậu     để bất kỳ ai  thấy bộ dạng Giang Cảnh đang ôm , thật sự quá mất mặt.
Văn Điềm hít sâu vài , môi mím    đầu.
Vừa mới đây thôi, Giang Cảnh còn đang ngủ say  ghế sofa,  mà chẳng  từ lúc nào   ngay phía  .
Trong bóng tối, ánh mắt Giang Cảnh sáng rực đến đáng sợ. Giọng  khàn khàn cất lên, đầy áp lực:
“Em   gì?”
Giang Cảnh gần như áp sát  tai ,  thở nóng bỏng. Văn Điềm cảm giác cả tai  đỏ bừng, giọng cũng nhỏ hẳn :
“Không…   gì,  chỉ đang  vài câu với phó quan Bùi.”
Giang Cảnh híp mắt , lạnh giọng hỏi:
“Em với   thì  gì để ?”
Văn Điềm      trả lời thế nào, hơn nữa    tiếp tục  những lời vô nghĩa nữa.
Cậu xoay , yếu ớt dựa  mép bàn phía , một tay chống cằm Giang Cảnh,  đẩy nhẹ  nhỏ giọng cầu xin:
“Thượng tướng,  cứ như  ép ,   cách nào  lấy thuốc cho  . Anh buông   ,  ?”
Giọng  mềm mại, như đang nài nỉ.
Giang Cảnh   thật lâu, nhàn nhạt đáp:
“  cần thuốc.”
Văn Điềm  thế, suýt chút nữa bật :
“Không uống thuốc thì  mà khỏi ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ   cứ như thế  mãi …”
Giang Cảnh ngừng vài giây,  thản nhiên hỏi ngược :
“Tại   ?”
Văn Điềm  câu hỏi đầy lý lẽ của   cho sững sờ. Nghĩ  nghĩ ,  tự nhủ rằng  nên so đo với một  đang "phát bệnh".
Cậu cúi , định chui  khỏi vòng tay giam cầm của Giang Cảnh để  lấy thuốc.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo,    Giang Cảnh túm lấy cổ tay, kéo thẳng lên giường. Văn Điềm cắn môi, cố nhịn cơn chóng mặt. Khi  mở mắt ,  thấy Giang Cảnh bắt đầu tháo nút áo  cùng.
Văn Điềm kinh hãi, tròn mắt hét lên:
“Đừng tháo!”
 Giang Cảnh  hề để ý. Anh từ tốn tháo từng chiếc nút áo,  ném bộ quân phục đẫm m.á.u sang một bên, để lộ phần   rắn chắc.
Cơ thể  vô cùng , từ bả vai xuống vùng bụng thon gọn, đầy vẻ mạnh mẽ, như một con mãnh thú sẵn sàng săn mồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/abo-be-omega-ngot-ngao-ngoc-nghech-biet-doc-tam/chuong-8-1-omega-ngot-ngao-me-hoac-dai-lao-nhieu-tien-cung-tieu-tinh-nhan-duoc-bao-duong.html.]
Văn Điềm chỉ  thoáng qua  đỏ bừng mặt, vội   chỗ khác.
Qua khóe mắt,  thấy Giang Cảnh dường như định  xuống. Cậu hoảng hốt, vội vàng chạy trần chân  nhảy khỏi giường, nhưng Giang Cảnh  nhanh tay tóm lấy cổ chân trắng ngần của , kéo  trở .
Để đối phó một  thiếu niên thuần khiết như Văn Điềm, Giang Cảnh cực kỳ am hiểu cách lợi dụng sự áy náy của . Anh khàn giọng :
“Đau đầu.”
Văn Điềm sững . Nhớ  lý do khiến Giang Cảnh  đau đầu, tất cả đều là vì cứu . Vậy mà  cứ phản kháng mãi, như thế chẳng  quá vô lương tâm  ?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Văn Điềm đỏ mặt,  chống cự nữa, để mặc bản   Giang Cảnh ôm chặt  lòng.
Cậu nhắm mắt ,  dám đối mặt. Bộ dáng lúc  chẳng khác gì một  thiếu niên đang yêu vụng trộm, sợ   khác phát hiện.
Giang Cảnh ôm eo ,  thở nóng bỏng phả  khiến Văn Điềm nhịn   mà khẽ rùng .
Cậu  dám đẩy  , chỉ nhỏ giọng cố khuyên nhủ:
“Thượng tướng, …   tắm, cả   mồ hôi.”
Giang Cảnh ngắn gọn đáp: “Không chê.”
Văn Điềm: “…Cảm ơn .”
Giang Cảnh thấp giọng “ừ” một tiếng,  chẳng bao lâu ,  thở  đều đặn, hiển nhiên  ngủ say.
So với Giang Cảnh ngủ thoải mái, Văn Điềm    trái ngược. Đến tận hai ba giờ sáng,  vẫn  tài nào chợp mắt.
Giang Cảnh ngủ  yên ,  nhúc nhích chút nào.  dù   cũng là một  trưởng thành, mà  đè lên  một Omega nhỏ bé như  cả đêm. Nói  ngoa, đây chẳng khác gì mưu sát.
Văn Điềm cảm thấy cả eo, chân và tay  đều đau nhức, thậm chí còn khó thở. Cậu tự nhủ sắp  chịu nổi nữa.
Cậu gần như thức trắng cả đêm. Cho đến khi Giang Cảnh tỉnh dậy, Văn Điềm vẫn đáng thương  đó, mở to đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Cả   choáng váng, ngón tay trắng nõn khẽ phiếm màu hồng nhạt, như thể     cắn mút qua. Gương mặt thuần khiết  bao phủ bởi sắc thái nhợt nhạt, vẻ mệt mỏi toát lên trông cực kỳ đáng thương.
Giang Cảnh  dậy, hồi tưởng  chuyện đêm qua. Anh xoa nhẹ giữa hai chân mày, giọng  khàn khàn:
“...Xin .”
Văn Điềm chậm chạp lắc đầu, khuôn mặt  còn chút quyến luyến nào với  thứ xung quanh.
Giang Cảnh định  thêm điều gì, nhưng chiếc máy truyền tin đặt cạnh gối bất chợt vang lên. Anh liếc  Văn Điềm,  nhấc máy:  “Chuyện gì?”
Đầu dây bên  vang lên giọng  đầy lo lắng của Bùi Ân: “Thượng tướng,  chuyện lớn . Tô Lệnh Úc  đến khách sạn tìm ngài.”
Giang Cảnh cau mày: “Bảo y cút .”
Bùi Ân như nghẹn lời, giọng  phần bất đắc dĩ:
“Muộn ,   chắc giờ  đến  cửa .”
Vừa dứt lời, ngoài cửa  vang lên hai tiếng gõ.
Giang Cảnh: “...”
Anh chau mày, bật  một tiếng “chậc”  mấy hài lòng,  đó    với Văn Điềm: “Còn kịp,   quần áo  .   ngoài gặp .”
Văn Điềm ngoan ngoãn gật đầu. Chờ Giang Cảnh  khuất,  mới từ từ leo xuống giường.