Ác Độc Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 425: Đã lâu không được ôm em
Cập nhật lúc: 2025-08-20 06:30:09
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày nay, ban ngày Thẩm Đường bận rộn giải quyết công việc bên ngoài, lúc vội đến mức bỏ cả bữa cơm. Khi đói đến mức dày đau quặn, cô mới tủ lạnh lấy hai miếng cơm nguội hâm nóng lên.
Già Lan thật sự thể nổi, ngày nào cũng , dù bận đến mấy, cũng cố gắng dành thời gian về nhà giờ cơm để cho cô một bữa ăn nóng hổi. Nếu , với cái đà bận rộn bất chấp tính mạng của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ suy sụp.
Sau khi ăn tối xong, Thẩm Đường như thường lệ đến giúp Thẩm Ly trị liệu.
Đêm nay vẫn là quy trình việc như ngày, chỉ là cô công việc bên ngoài chậm trễ, về nhà muộn hơn.
Màn đêm đen đặc, u ám chút ánh sáng, những đám mây dày đặc sà xuống thấp, che khuất cả trăng . Trông vẻ đêm nay trời sẽ mưa.
Thẩm Đường đồng hồ, tầm tám, chín giờ tối.
Không Thẩm Ly ngủ .
Cô đến gõ cửa phòng .
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng , “Mời .”
Thẩm Đường đẩy cửa bước , đàn ông đang mép giường, ánh mắt cô chợt d.a.o động.
Sau một thời gian trị liệu, cơ thể Thẩm Ly gần như hồi phục, chỉ trừ chiếc đuôi đứt vẫn mọc , còn vấn đề gì lớn.
Mái tóc dài đỏ rực của xõa tung lưng, mặc một chiếc áo ngủ màu sẫm rộng thùng thình, chiếc đai lưng thắt hờ hững, để lộ một mảng n.g.ự.c rắn chắc, trắng lạnh. Dưới ánh đèn, làn da trắng sáng đến lóa mắt, cuốn hút đến lạ.
Thẩm Ly thấy cô đến, đôi mắt hồ ly dài hẹp, đẽ cong lên, gợn sóng lăn tăn, dịu dàng như thuở ban đầu, “Tiểu Đường Nhi, em đến .”
Anh dậy về phía cô.
Thẩm Ly chân trần sàn nhà bóng loáng. Màu sắc tối của sàn nổi bật mắt cá chân trắng nõn như ngọc, khiến theo bản năng cảm thấy nơi đây thiếu thiếu gì đó… Nếu thể đeo một chiếc xích vàng chuông lục lạc, mỗi bước đung đưa, chắc chắn sẽ .
Thẩm Đường ý nghĩ bất chợt nảy trong đầu dọa sợ, cô mặt một cách tự nhiên. Mình đang cái gì thế ?
Hiện tại, tâm trạng của cô đối với Thẩm Ly chút phức tạp, dù thì cô cũng còn ý nghĩ gì về nữa. Hai họ sớm còn liên quan gì đến .
Cô chỉ đến để giúp trị liệu.
“Xin , đêm nay về muộn, cứ tưởng ngủ .” Thẩm Đường nhà đóng cửa , tiện miệng kiếm một chủ đề để hóa giải bầu khí chút gượng gạo .
Thẩm Ly quan tâm , “Cơ thể gần như hồi phục , em cần đến trị liệu cho mỗi đêm nữa, phiền đến thời gian nghỉ ngơi của em.”
“Không , dù cũng tốn nhiều thời gian. Anh giường ghế?” Thẩm Đường với giọng điệu điềm tĩnh và dịu dàng, đúng chất của một bác sĩ tận tâm.
Thẩm Ly im lặng cô vài giây, đôi môi mỏng mím , về phía chiếc giường dọn dẹp sạch sẽ, “Cứ ở giường .”
“Được, xuống , sẽ tiến hành trị liệu.”
Thẩm Ly gật đầu, giường.
Thẩm Đường xuống mép giường, đầu ngón tay xuất hiện năng lượng màu xanh lục, giống như gió xuân mưa phùn, từng chút một lướt qua cơ thể , chữa lành mạch m.á.u và gân cốt một cách dễ chịu.
Trong suốt quá trình đó, Thẩm Ly cứ chằm chằm cô.
Thẩm Đường cố gắng phớt lờ ánh mắt của , nhưng ánh mắt quá thẳng thắn và nóng bỏng, khiến mặt cô nóng bừng. Vừa định gì đó, cô thấy đột nhiên lên tiếng, “Không đủ lắm.”
“Cái gì cơ?”
Thẩm Ly cụp hàng mi dài, nghiêm túc , “Trước đây em từng , hiệu quả trị liệu sẽ nhất khi sự tiếp xúc cơ thể.”
“...” Thẩm Đường sững sờ, chậm rãi giải thích, “Lúc đó năng lực trị liệu của còn yếu, bắt buộc chạm mới thể trị liệu. Bây giờ thì cần nữa .”
“ cảm thấy, hiệu quả trị liệu mấy ngày nay như mong .” Thẩm Ly một tay ôm ngực, nhăn mày, dường như chút khó thở, “Ở đây vẫn khó chịu.”
Thẩm Đường nhớ đêm đó đ.â.m một nhát, trong lòng dâng lên một tia áy náy, phản bác. Cô đặt ngón tay lên vị trí n.g.ự.c , “Được , thử xem.”
Thực gì khác biệt, tất cả chỉ là để trấn an về mặt tâm lý.
Vết thương cũ ở tim Thẩm Ly lành, chỉ sai lệch một chút, ảnh hưởng lớn đến cơ thể . Năng lực trị liệu của cô cũng giúp gì nhiều, nhiều nhất chỉ là cảm thấy thoải mái hơn.
Ngón tay Thẩm Đường lay động n.g.ự.c .
Thân Thẩm Ly căng thẳng, hô hấp cũng chút hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-giong-cai-kieu-mem-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-425-da-lau-khong-duoc-om-em.html.]
Anh cô.
Đôi mắt hồ ly đẽ, quyến rũ, ánh mắt lướt qua từng tấc khuôn mặt cô, mang theo một tia tham lam lưu luyến, như đang che giấu một sự mơ hồ, lạc lõng.
Toàn bộ quá trình trị liệu, cả hai đều im lặng.
Họ thêm gì nữa, một sự im lặng ăn ý khó tả.
Sau khi thành công việc trị liệu hôm nay, Thẩm Đường định dậy rời thì nắm lấy cổ tay.
Thẩm Ly bỗng nhiên dùng sức, Thẩm Đường mất thăng bằng ngã lòng .
“Anh…!” Thẩm Đường trợn tròn mắt, còn kịp mở miệng.
Thẩm Ly giơ tay ấn gáy cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt trọn những lời định thốt trong cổ họng.
Giống như một con cá khô cạn từ lâu chạm dòng sông khao khát, những mong ước ngày đêm suy nghĩ, khoảnh khắc , cuối cùng cũng thỏa mãn bao ngày chờ đợi.
Thẩm Ly vội vàng hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, nhưng chỉ là chạm nhẹ, mổ nhẹ, dám sâu mạo phạm.
“Tiểu Đường Nhi...”
Anh nhẹ nhàng lẩm bẩm, hết đến khác.
Hơi thở càng thêm hỗn loạn.
Bàn tay Thẩm Đường đặt n.g.ự.c , thể cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập mạnh mẽ, gấp gáp nhanh, nóng lên, dường như chỉ giây lát nữa sẽ nhảy khỏi lồng ngực!
Anh dường như thỏa mãn, xoay đè cô xuống .
Thẩm Đường hồn cú sốc, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu bực bội, cô đẩy mạnh , giơ tay lên định tát, “Anh đúng là đồ khốn!”
Thẩm Ly dự đoán hành động của cô, tóm lấy cổ tay cô, thuận thế kéo cô lòng một nữa. Anh vòng tay qua ôm eo cô từ phía , cúi đầu ghé sát tai cô, một câu, “Xin .”
Đầu ngón tay Thẩm Đường co , hai vẫn giữ nguyên tư thế. Khoảnh khắc , dường như thời gian đều ngừng .
Hơi thở ấm áp và cơ thể của đàn ông Thẩm Đường bản năng tham luyến, trong lòng phản kháng.
Thẩm Đường hít một thật sâu, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, “Buông , động tay với nữa.”
Thẩm Ly tựa trán gáy cô, nhẹ giọng , “Đừng , cho ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
“...”
“ đảm bảo sẽ gì khác.”
“...”
Thẩm Ly quả thật bất cứ hành động mạo phạm nào nữa, cứ như lặng lẽ ôm cô, dường như chút ấm áp cũng đủ để lấp đầy trống tình cảm.
Cơ thể Thẩm Đường càng thêm cứng đờ, lý trí cho cô , cô nên đẩy , nhưng hiểu vì , cuối cùng cô đẩy nữa.
Có lẽ, cô nghĩ thầm: Cô là bác sĩ, việc trị liệu vấn đề tâm lý của bệnh nhân cũng là một loại trị liệu.
Dù cũng chỉ là một cái ôm, sẽ gì khác.
Ngoài cửa sổ, những đám mây từ từ trôi , để lộ một chút ánh trăng trong trẻo, chiếu trong nhà.
Đêm nay vốn dĩ là một đêm đầy mây.
Thẩm Ly ôm lấy cô gái trong lòng, cánh tay dần dần siết chặt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ chịu cô, trái tim đang đập loạn dần dần trở nên bình , một sự bình yên tĩnh lặng thể tả.
Giờ khắc , mới hiểu .
Anh khao khát cô đến nhường nào.
Anh luyến tiếc buông cô đến nhường nào.
Và khao khát cô đến nhường nào.
Vân Vũ
Anh quyến luyến ,
“Đã lâu ôm em.”