Ác Độc Tiểu Hậu Nương - Đánh Bắt Hải Sản Nghịch Tập, Cả Gia Đình Cưng Chiều! - Chương 65: Nhận Cha.
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:13:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tiểu Ngư liếc Trương thúc cùng những khác. Với nàng thì giá nào cũng , bởi lẽ nàng là nửa chủ, thể rút ba thành tiền lời từ hải sản .
nhà họ Trương và nhà họ Lâm thì khác. Họ chỉ thể dựa việc bán hải sản mà kiếm tiền.
Làm việc cùng nàng thì thể để chịu thiệt.
Đó là nguyên tắc của nàng.
“Nếu là hải sản khác loại thì định giá , còn những thứ khác cứ theo thị trường mà tính. Thị trường tăng giá, Tiền chưởng quỹ thấy ?”
Tiền chưởng quỹ thấy vấn đề gì. Giá cả vốn dĩ biến động, Giang Tiểu Ngư giờ cũng là một trong những chủ, hẳn sẽ để tửu lâu thua lỗ.
Hai cùng thương lượng giá cả xong, chuyện với Trương Phong và những khác.
Mấy đều ý kiến gì, họ tin tưởng Giang Tiểu Ngư.
Hôm nay thể giữ nhiều hải sản như đều là nhờ nàng liều mạng mà .
Nếu là tự họ thì căn bản cách nào giữ , thì sẽ kiếm khoản tiền .
Lần biển hai ngày, thu hoạch lớn.
Được cân riêng .
Cha con nhà họ Trương cùng kiếm hơn bốn mươi lượng, Lâm Nhất Bình thì hơn hai mươi lượng.
Giang Tiểu Ngư và những của nàng vì cá thu, mỗi con kiếm mười lượng, cộng thêm các loại cá biển, tôm biển và hải sản khác, tổng cộng tám mươi lượng.
Toàn bộ hải sản đều Tiền chưởng quỹ tính giá xong xuôi, ngày mai thể trực tiếp đưa đến Hải Tiên Lâu ở huyện.
Nhận bạc, Trương thúc ngậm miệng, quên hết cả cảm giác sợ hãi vì đắc tội với nhà họ Vương, mặt mày hớn hở, đưa cho Giang Tiểu Ngư hai thành như , họ vẫn kiếm nhiều.
Trước đây biển cũng thu hoạch lớn, nhưng bóc lột từng lớp, căn bản thể kiếm tiền như ngày hôm nay.
“Tiểu Ngư, nàng thật sự là phúc tinh của chúng . Sau thúc cả đời sẽ theo nàng, hầu cận của nàng.” Trương Phong c.ắ.n một miếng bạc, .
Trương Phong : “Cha, nhát gan quá, còn bằng tẩu tử một nữ nhân. Hôm nay nếu tẩu tử, hải sản của chúng bọn súc sinh cướp trắng .”
Nụ của Trương thúc cứng , “Vậy lo nghĩ cho sự an của ? các quên rằng những phản kháng nhà họ Vương bấy nhiêu năm qua, ai kết cục ?”
Mấy sắc mặt biến đổi.
“Tỷ, bây giờ chúng đắc tội với nhà họ Vương, đến lúc đó họ báo thù chúng thì ?”
Giang Tiểu Ngư : “Vậy nên hôm nay các đều đến nhà ở một đêm , ngày mai hãy về. Đi đường đêm an .”
“Còn nữa, cần lo lắng, tối nay họ dám đến .”
Dù thì chúng đang ở trong huyện thành.
Trong huyện thành, nhà họ Vương dám càn ? Nhất định là dám.
Mấy theo lời đề nghị của Giang Tiểu Ngư.
Hải sản đưa đến Hải Tiên Lâu xong, họ liền trở về nhà họ Giang.
Giang Đại Đông một bàn đồ ăn ngon, Trương thúc đến thể cùng uống vài chén.
Vừa uống kể chuyện xảy hai ngày qua.
Nói đến sự vô liêm sỉ của nhà họ Tạ thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi về thôn, lão tử nhất định đ.á.n.h cho bọn chúng một trận.” Trương Phong đập bàn .
“Nếu bọn chúng, tẩu tử cần mạo hiểm đắc tội với nhà họ Vương.”
Con gái đ.á.n.h với hạ nhân nhà họ Vương ở bến tàu.
Giang Đại Đông và Thẩm thị đều lo lắng.
Thẩm thị vội vàng nhà tìm nàng, “Tiểu Ngư, con thương ?”
"Nương, con .” Giang Tiểu Ngư mới tắm xong, một đầu tóc đen nhánh mượt mà như lụa. Nếu những vết đen mặt, quả thực là một mỹ nhân chim sa cá lặn, tựa sen nở khỏi nước.
Bản Thẩm thị vốn mang khí chất dịu dàng của mỹ nhân Giang Nam, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh, làn da trắng nõn, dáng mảnh mai, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc, bởi lẽ tổ tiên của họ vốn là Giang Nam.
Giang Tiểu Ngư thừa hưởng vẻ của nương , thậm chí còn vượt trội hơn.
cha nàng cũng tệ, là một nam tử cao lớn, khôi ngô tuấn tú.
Cho nên vóc dáng nàng hề thấp.
Cao ráo mảnh mai, đặc biệt là vòng eo, là thứ nam nhân yêu thích nhất, đến mức siết chặt nhào nặn tận xương tủy.
“Không là , dọa c.h.ế.t nương .”
“Tiểu Ngư, bây giờ chúng vốn , là đừng biển nữa, con cùng nương học thêu thùa, chúng mở một xưởng thêu thì ?”
“Nếu thì con chuyện buôn bán gì cũng , nương sẽ cùng con.”
Thẩm thị kéo tay con gái, tận tình khuyên nhủ: “Trước đây lo cho cha con và , bây giờ lo cho con. Mỗi ngày đều mong ngóng, chỉ mong các con bình an vô sự.”
"Nương cầu đại phú đại quý, chỉ mong cả nhà bình an, Tiểu Ngư, hai đứa nhỏ cần con.”
Giang Tiểu Ngư kiên nhẫn : "Nương, đừng lo lắng. Con lớn , vì hai đứa nhỏ và , con cũng sẽ sống thật .”
“Con hứa với , thường xuyên biển, thỉnh thoảng thì ?”
Nàng biển thì !
Muốn kiếm tiền, vẫn biển.
Đã hợp tác với Hải Tiên Lâu, một gia vị, nguyên liệu đều mua từ cửa hàng. Nàng tốn thêm thời gian và công sức tự chế biến, việc đó quá phiền phức còn dễ gây nghi ngờ cho khác.
Không bằng biển kiếm tích phân, thể kiếm tiền trong thực tế, quả là nhất cử lưỡng tiện.
An ủi Thẩm thị một lúc lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-tieu-hau-nuong-danh-bat-hai-san-nghich-tap-ca-gia-dinh-cung-chieu/chuong-65-nhan-cha.html.]
Nàng mới yên tâm.
Nàng ngoài dọn dẹp một chút, mấy nam nhân đều say mèm.
Trong nhà phòng, sợ đủ chỗ ở.
Thẩm thị lo lắng cho sự an nguy của con gái và con trai nên ngủ , chuyện với phu quân xem , nào ngờ Giang Đại Đông ngủ say như heo.
Tức đến mức nàng véo mấy cái!
“Ai da… Hiền thê, nàng ?” Giang Đại Đông đau đến tỉnh giấc, thể ngủ nữa.
Mắt Thẩm thị đỏ, nức nở: “Thiếp là heo ! Tiểu Ngư luôn , cứ thế tin thật ? Nàng sợ chúng lo lắng nên mới đó.”
“Thôi , , đừng nữa.” Giang Đại Đông tức thì đau lòng.
“Ngày mai và Trương lão cùng nha môn, chúng sẽ tố cáo nhà họ Vương cướp bóc bách tính.”
“Có huyện lệnh ở đây, cần sợ! Nếu bọn chúng dám đến tận cửa, mấy đại trượng phu chúng còn bảo vệ các nàng ?” Giang Đại Đông vội vàng ôm lấy thê tử an ủi.
Cứ thế ôm lấy, ôm lấy cởi bỏ y phục…
Hạt Dẻ Nhỏ
Nửa đêm, Giang Tiểu Ngư ngủ ở phòng bên cạnh, tiếng ván giường cứ kẽo kẹt ngừng, nàng tức thì đau đầu.
Cái phòng cách âm tệ hại.
Khiến nàng mơ một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng một nam nhân tuấn tú, ôm lấy nàng chuyện vô liêm sỉ tương tự.
“Ngư nhi…”
Khuôn mặt nam nhân phóng lớn, kỹ .
Giang Tiểu Ngư một mồ hôi lạnh bỗng nhiên giật tỉnh giấc, lúc mới phát hiện là mơ.
“May mà là mơ…”
Nàng mà mơ thấy tiện nghi phu quân mất của .
Lại còn là giấc mộng đáng hổ đến c.h.ế.t .
“Tiểu Ngư, Quân đại nhân đến .”
“Tiểu Bảo nhà chúng suýt nữa nhà họ Vương bắt , may mắn Quân đại nhân ngang qua phát hiện kịp thời cứu Tiểu Bảo.” Thẩm thị vẻ mặt hoảng loạn , trong lòng một trận sợ hãi tột độ. Sáng nay nàng dẫn theo con cùng Huệ dì mua đồ ăn.
Suýt nữa lạc mất con, dọa c.h.ế.t nàng.
“Ừm.”
Giang Tiểu Ngư xong liền dậy gặp Quân Bắc Dạ.
Trong sân, nam nhân ôm Tiểu Bảo, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Tiểu Bảo, đây là chó, ngựa. Muốn cưỡi ngựa, thúc thúc sẽ đưa con cưỡi ngựa thật.”
Khóe môi nam nhân cong lên, giọng nhẹ nhàng trong trẻo như gió xuân ấm áp.
Giang Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, bỗng dưng nàng thấy giọng quen thuộc, hình như ở thì ?
“Giang nương tử.” Hắc Phượng gọi nàng một tiếng thì nàng càng nhớ .
“Quân đại nhân, đa tạ ngài.”
Giang Tiểu Ngư tiến lên mời Quân đại nhân uống .
“Nghe nàng đ.á.n.h với nhà họ Vương?”
Khi tin tức , vội chạy đến xem, nào ngờ Tiểu Bảo suýt nữa bắt , lập tức nổi giận.
“Ừm, đang định tìm ngài…”
Quân Bắc Dạ hiệu cho đến bế đứa bé , “Tố cáo đúng ? nhà họ Vương cũng tố cáo , còn nhanh hơn nàng một bước. Họ nàng cố ý phá hoại thuyền của họ, đ.á.n.h thương của họ. Đòi bồi thường.”
“Vậy việc bọn chúng cướp hải sản của thì ngài ? Bến tàu của nhà họ Vương, dựa mà bọn chúng đòi chúng để một nửa hải sản? Chúng vất vả biển là để kiếm tiền nuôi sống gia đình, chứ để bọn chúng bóc lột.”
“Ngài là phụ mẫu quan của huyện Đông Hải, ngài quản lý những tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật mà chạy đến trách cứ ? Thật nực .”
Quân Bắc Dạ : “Ta trách cứ nàng khi nào? Nếu trách cứ nàng, thì cũng là trách cứ nàng tròn bổn phận của một nương . Đứa bé suýt nữa thì mất, tất cả đều là do sự bốc đồng nhất thời của nàng.”
“Nàng việc đều màng hậu quả ?”
Giang Tiểu Ngư nghẹn lời, “Việc chẳng cũng là trách nhiệm của ngài ? Thân là phụ mẫu quan của huyện Đông Hải, kẻ giữa phố cướp trẻ con, ngài bắt chạy đến chỉ trích , một mãu là nạn nhân ?”
Quân Bắc Dạ xoa xoa thái dương, ngờ nàng lanh lợi như , “Bổn quan đến là cho nàng , chuyện nhà họ Vương xử lý xong . Bọn chúng sẽ còn bóc lột hải sản của các ở bến tàu nữa, nhưng nàng đắc tội với bọn chúng, chắc chắn sẽ ngấm ngầm báo thù.”
“Bổn quan bắt , cũng chứng cứ.”
Giang Tiểu Ngư: “…”
“Việc như thế , nàng thể giả vờ nhượng bộ , đó về tìm . Chứ cứ đối đầu trực diện với bọn chúng.”
Giang Tiểu Ngư khẽ nhướng mày, “Ta ngài giúp .”
“…”
“Chuyện đứa trẻ nhận cha, nàng suy nghĩ đến ?” Quân Bắc Dạ đến chủ yếu là vì chuyện .
“Bảo nàng biển, nàng chắc chắn sẽ đồng ý. Vậy nàng thường xuyên ở nhà, luôn cần bảo vệ bọn trẻ đúng ?”
“Nghe nàng đang tìm hộ vệ. Bổn quan thể phái cho nàng.”
điều kiện tiên quyết là đứa trẻ nhận cha.
Giang Tiểu Ngư liền cảm thấy khó hiểu, vì cứ nhất định để mắt đến con cái nhà nàng gì chứ?