Ác Độc Tiểu Hậu Nương - Đánh Bắt Hải Sản Nghịch Tập, Cả Gia Đình Cưng Chiều! - Chương 96 Cướp đường
Cập nhật lúc: 2025-11-07 15:40:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tiểu Ngư kéo dây cương ngựa.
Đây là cướp đường ?
Đối phương là mấy gã tráng hán, bịt mặt, hung tợn : "Để mã xa, tất cả những thứ đáng giá đều để !"
Giang Tiểu Ngư nhảy xuống mã xa, rút một cây lang nha bổng.
"các chắc chắn giao đấu với ?"
Thấy , mấy kẻ chút e sợ.
"Sợ gì chứ, nàng chỉ là một nữ nhân thôi. Chúng đông thế , lẽ nào còn sợ nàng ?"
"Xông lên cho , nàng nhất định tiền!"
Có kẻ xông lên , Giang Tiểu Ngư vung lang nha bổng, giáng mạnh xuống.
Chẳng mấy chốc, ba gã đại hán nàng đ.á.n.h cho bầm dập mặt mũi, đến nỗi cha nương cũng nhận .
Thôi, giấu hết .
Ngày hôm , sai của nha môn mang về.
Vỗ vỗ tay tiếp tục lên đường, đến Trường Lưu thôn thì là nửa đêm.
Bọn trẻ ngủ, nhưng Thẩm thị trằn trọc ngủ . Nghe thấy động tĩnh liền thức dậy: "Tiểu Ngư."
"Nương, là con. Sao nương vẫn ngủ?"
"Ai da, bên ngoài đang loạn thế con một về huyện thành? Con là dọa c.h.ế.t chúng ?"
Giang Tiểu Ngư : "Con . Chỉ là về huyện thành xem xét một chút, chúng tạm thời về đó ở."
"Người là , cứ lo con một , nhỡ gặp bọn cướp đường, Trương thẩm bọn họ cũng suýt cướp đó."
"Giờ khắp nơi đều nạn đói, thật an ."
Giang Tiểu Ngư rằng nàng cũng gặp chuyện đó, chỉ "Ừm" một tiếng: "Xem quả thực an , xưởng thêu của chúng tạm thời cũng thể khai trương ."
"Vậy còn mời thợ thêu nữa ?" Thẩm thị cũng thấy thể khai trương.
"Trước mắt mời thêm, nhưng Trần nương tử thì con vẫn thể tiếp tục dùng, bảo nàng thêu một ít thành phẩm, đến lúc đó chúng sẽ đem bán là ."
"Ngoài một ít trâm cài tóc đính châu, cần giúp đỡ, nương và Trần nương tử hãy giúp ."
Thẩm thị thấy nàng sắp xếp thỏa thì thêm gì nữa.
"Trong thôn lánh nạn, định rời khỏi Đông Hải huyện ."
Giang Tiểu Ngư kinh ngạc: "Tại lánh nạn?"
“Không gì để ăn cả! Đặc biệt là làng chúng gần biển, cơ bản là nhà nhà đều sống bằng nghề đ.á.n.h cá biển, ít trồng trọt, lương thực trong nhà đều mua.”
Còn một lý do nữa là mấy thôn nhiều lưu đày đến, bản vốn bao nhiêu đất đai.
“Giờ huyện thành, trấn đều còn lương thực, giá đắt, chỉ thể nơi khác lánh nạn một thời gian, núi, hoặc đến những nơi trù phú.”
“Chẳng còn cách nào, tiền cũng mua lương thực, nhà nào tích trữ lương thực thì chỉ thể bỏ làng chạy nạn.”
Thẩm thị bảo nàng ngủ sớm , nhà họ cần chạy nạn.
Đa dân làng đều định rời , đợi qua nạn đói sẽ về.
Nhà Trương gia, Lâm gia đến tìm Giang Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư, chúng đây?”
Giang Tiểu Ngư xem lương thực Quân Bắc Dạ để , một kho ngầm lớn, trữ đủ lương thực, bọn họ cần lo lắng.
nhà Trương gia và Lâm thẩm thì lẽ .
“Nếu rời thì sẽ ?”
Trương thẩm : “Chỉ thể về phía Nam, nơi nào trù phú lương thực nhiều.”
“Chúng tiền thể mua. Đông Hải huyện còn lương thực, cho dù thì giá gạo quá đắt chúng cũng mua nổi.”
“các ở Giang Nam thích ?” Giang Tiểu Ngư hỏi.
“Không thì theo đại quân thôi! Thôn trưởng nhà họ cũng định , gần như hơn một nửa dân làng đều rời , di cư về Giang Nam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-tieu-hau-nuong-danh-bat-hai-san-nghich-tap-ca-gia-dinh-cung-chieu/chuong-96-cuop-duong.html.]
Ngay cả thôn trưởng cũng ?
Chưa bao lâu thôn trưởng liền đến, lão hỏi từng nhà một, ai ở thôn, ai ở thôn.
Những lương thực cơ bản đều sẽ đến huyện thành ở một thời gian.
“Tiểu Ngư, nhà các thế nào?”
Giang Tiểu Ngư : “Thôn trưởng, nhà chúng ở thôn. các cùng rời như thực sự thể giải quyết vấn đề ?”
Thôn trưởng thở dài, “Chẳng còn cách nào khác! Đa dân làng chúng nhiều đất để trồng lương thực, lương thực tích trữ cũng nhiều. Tất cả đều mua.”
“Vậy nếu lương thực bán cho các , thì thể giải quyết ?”
“ ! vấn đề là .”
Giang Tiểu Ngư trầm tư, “Nếu Giang Nam lương thực, chúng thể thuê một chiếc thuyền lớn, đường biển đến Giang Nam mua sỉ lương thực về, như ?”
“ chúng nhiều hàng hải đến thế, thuê thuyền cần nhiều tiền.” Điểm thôn trưởng sớm cân nhắc , cũng hỏi Cố gia, Cát gia và những khác, họ đồng ý giúp mua lương thực, chỉ là phí vận chuyển thì tự lo.
Như thì cũng chẳng khác gì mua lương thực từ tay tứ đại gia tộc.
Giang Tiểu Ngư : “Thôn trưởng, các vị đợi một lát, tìm Cố gia chuyện.”
Thuyền của nàng nếu đóng xong, là thể trực tiếp biển một chuyến Giang Nam.
“ , Tiểu Ngư, chẳng ngươi thuê thuyền chở hàng hải ? Có thể dùng thuyền của ngươi đưa chúng Giang Nam.” Con trai của thôn trưởng .
“Cho nên thương lượng một chút.” Giang Tiểu Ngư .
“Được, chúng chờ tin ngươi.”
Chu gia, Trương gia, Lâm gia, cùng với mấy con trai của tộc trưởng cùng nàng, dù đây cũng là chuyện chung của Trường Lưu thôn, chỉ là chuyện của riêng Giang Tiểu Ngư.
Đến Cố gia, bọn họ chỉ thể đợi ở bên ngoài.
Giang Tiểu Ngư tìm Cố Viêm.
“Ngươi vì chuyện ? Ngươi thiếu lương thực.” Cố Viêm tán thành, cũng như .
“Lương thực ở Giang Nam cũng rẻ, còn phí vận chuyển, phí nhân công, cộng khi đến Đông Hải huyện, chúng tăng giá bán cho những , họ vui.”
“Ta cho ngươi , nhóm khó ăn.”
Trước đây Cố Viêm và những khác từng gặp chuyện như , vì ăn vất vả mà lòng, nên nữa, cuối cùng còn thành cường hào ác bá.
Thậm chí còn vu khống cấu kết với hải khấu.
Nhắc đến là Cố Viêm tức giận.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Vậy là phương pháp của các đúng ? Nếu Cố gia các đơn phương Giang Nam nhập hàng, về bán , đó là ăn. Chứ giúp đỡ. Làm ăn và tình là hai chuyện khác .”
“Ngươi thể mượn cớ giúp đỡ bà con mà ăn giá cao chứ! Như dân chúng chắc chắn sẽ chấp nhận.”
Cố Viêm khẽ hừ, “Mấy ngày Chu thôn trưởng tìm chúng , giá cả niêm yết rõ ràng, lão thấy quá đắt, còn cách nào?”
“Đây vẫn là một vụ ăn thua lỗ, khuyên ngươi cũng đừng .”
Giang Tiểu Ngư : “ nếu dân chúng đều rời , lượng qua ở Đông Hải huyện sẽ giảm, khi đó các cửa hàng, tửu lâu các kinh doanh đều sẽ ai tiêu dùng. Không tiêu dùng thì lấy tiền mà kiếm?”
Cố Viêm kinh ngạc, từng nghĩ đến vấn đề .
“Đợi nạn đói qua , bọn họ sẽ về thôi mà! Sợ gì chứ? Chỉ là chuyện một hai tháng thôi.”
Giang Tiểu Ngư trừng mắt , “Người , đợi khi về chỉ sợ c.h.ế.t một nửa .”
Cố Viêm: “…”
“Vậy rốt cuộc ngươi là đồng tình với bọn họ, là vì lợi ích của chính ? C.h.ế.t bao nhiêu , Hải Tiên Lâu cũng từng đóng cửa, ngươi lo lắng điều gì?”
Giang Tiểu Ngư tức giận , “Vậy ngươi cung cấp lương thực cho Quán Hải Lâu ?”
“Không.”
Cố Viêm thấy nàng tức giận, vội vàng giải thích, “Chuyện nào chuyện đó, Hải Tiên Lâu và Quán Hải Lâu là kẻ thù đội trời chung.”
“Không thể vì ngươi... thích , mà vô điều kiện giúp ngươi thứ, giúp ngươi thì , nhưng sẽ giúp Phó gia.”
Giang Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, ai nàng thích ?
Đây là chuyện gì với chuyện gì ?