Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
Thời tiết càng ngày càng mát mẻ, những cơn mưa mùa thu tí tách rả rích trút xuống  ngớt.
 
Vào lúc tiết thu  đến, rốt cuộc Tân Huyện lệnh của huyện Bình An cũng nhậm chức, còn Thẩm Đông Minh cũng dẫn theo cả gia quyến đến kinh thành để nhậm chức.
 
Trình Loan Loan đặc biệt tới tiễn biệt.
 
Ngoài thành huyện Bình An,  con đường cổ kính là ba cỗ xe ngựa. Chủ tử Thẩm gia  một xe, ba bốn nô bộc  một xe, còn cỗ xe cuối cùng thì chở hành lý.
 
“Loan Loan,   ly biệt, chẳng  khi nào mới  thể tương phùng.” Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng: “Mong Tứ Đản sớm ngày thi đỗ cử nhân, để con  thể đến kinh thành đoàn tụ cùng chúng .”
 
Thẩm Chính  : “Tổ mẫu, lời  của ngài e rằng  hợp lý. Tứ Đản  thi đậu   cũng chẳng quá quan trọng, nghĩa mẫu là Ti tân đại nhân của Hồng lư tự  mà. Sau  khi sứ thần ngoại quốc nhập kinh, Hoàng thượng ắt sẽ triệu nghĩa mẫu  kinh tiếp đãi sứ giả, chẳng mấy chốc sẽ tương phùng thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1231.html.]
Trong lòng Trình Loan Loan cũng hiểu, nếu nàng  đảm đương chức Ti tân lục phẩm, ắt  gánh vác một phần trọng trách.
 
Nàng mở miệng : “Tính tình của đứa nhỏ Tam Ngưu  lỗ mãng  ở một nơi phức tạp như quân doanh,   mẫu  như  vẫn luôn nhớ thương, lo lắng khôn nguôi. Sau khi Thẩm đại nhân yên  ở kinh thành, mong  thể chiếu cố Tam Ngưu nhiều hơn.”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Ấy là lẽ dĩ nhiên.” Thẩm Đông Minh gật đầu: “Hai nhà  vốn là tình  kết nghĩa, Tam Ngưu cũng là con nuôi . Yên tâm ,  và Tam Ngưu sẽ luôn giữ liên lạc.”
 
Trong lúc  hai nhà đang cáo biệt thì xa xa một cỗ xe ngựa phi nhanh tới gần.
 
Tấm rèm xe  vén lên, hóa  là Lâm Ngự sử cùng Lâm phu nhân và ái nữ của họ.
 
“May mắn , vẫn  quá muộn!” Lâm Ngự sử thoăn thoắt nhảy xuống cỗ xe: “Nếu    thấy dân chúng bàn tán thì hạ quan cũng   hôm nay Thẩm đại nhân sẽ rời . Kể từ khi hạ quan nhậm chức Ngự sử tại Hồ Châu đến nay, luôn  Thẩm đại nhân chiếu cố, bởi  đặc biệt tới tiễn biệt. Núi cao đường xa, kính chúc ngài thượng lộ bình an, vạn sự thuận lợi.”