Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Bốn  cùng nghĩ cách 2
 
Sắc mặt Trình Chiêu trở nên nghiêm trọng: “Phiền toái gì?”
 
“Là chuyện nương  thăng quan hôm nay.” Triệu Tứ Đản thở dài : “Triều đình phái nương  sứ A Tát Bố, mùa thu  tới , sẽ  nhanh tới mùa đông. Đường sá  dễ ,   về về mất hai, ba tháng, nếu  đường xảy  chuyện gì thì    đây?”
 
Thẩm Chính nhíu mày: “Hoàng Thượng  phái Hạ tướng quân mang binh hộ tống, chuyện an  hẳn là  thành vấn đề.”
 
“Kinh thành  quân đội đóng giữ, trong cung  Ngự lâm quân, chẳng  vẫn  xảy  chuyện  .” Triệu Tứ Đản ngước mắt: “Đệ và Tam ca  theo nương  sứ A Tát Bố, đại biểu ca thấy   ?”
Phạm Khắc Hiếu
 
Trình Chiêu là   chức quan cao nhất trong  bọn họ, cũng là   thời gian  quan trong triều lâu nhất. Hắn từng là Biên Tu của Hàn Lâm Viện, hiện giờ là quan viên của Chiêm Sự Phủ,   tiếp xúc với Hoàng thượng và Thái tử nên sẽ tương đối hiểu  về cục diện triều đình.
 
Hắn suy tư một chút  mở miệng : “Lần  sứ A Tát Bố  là do triều đình  xúc tiến mối bang giao giữa hai nước, nhưng thật  còn  nội tình trong đó,  liên quan tới chính trị của A Tát Bố, cụ thể   thì  cũng  rõ.   một chuyện  thể khẳng định là   sứ A Tát Bố  sẽ  thái bình, nỗi lo của Tam Ngưu và Tứ Đản cũng là nỗi lo của .”
 
Thẩm Chính cũng nghiêm mặt: “Nếu chuyện  sứ A Tát Bố còn  nguyên nhân khác thì triều đình nhất định sẽ an bài văn thần võ tướng cùng  theo để đảm bảo vạn phần cẩn trọng.”
 
Triệu Tam Ngưu mắt sáng rỡ: “Quả nhiên vẫn là Chính ca thông tuệ! Nếu   thể ngăn mẫu ,   sẽ cùng . Đệ  sư phụ nâng đỡ lên chức Thất phẩm Bả Tổng, tùy tùng hộ tống vương thất A Tát Bố đến nơi   về, ắt hẳn  vượt quá khuôn phép.”
 
“Ta cũng sẽ thử xem liệu  thể cùng  chăng.” Trình Chiêu cất lời: “Ta  chút quen  sơ giao với Chương đại nhân.”
 
Thẩm Chính xoa cằm trầm ngâm: “Nếu các ngươi đều ,   đây cũng  theo. Để  về hỏi phụ  xem  cách nào vẹn  .”
 
Triệu Tứ Đản chỉ đành im lặng.
 
Tam  cầu viện sư phụ, Biểu  nhờ cậy Chương đại nhân, Chính    phụ  uy quyền… Vậy còn  thì ? Chẳng lẽ cứ khoanh tay  ?
 
Ta chỉ là một quan viên Thất phẩm hạ phẩm trong triều, nào  phương sách gì.
 
Lần đầu tiên,  ngộ  rằng việc kết giao quan hệ  trọng yếu đến nhường .
 
Chống cằm ưu sầu,  thầm thở dài một tiếng.
 
Trên đường trở về, Triệu Tam Ngưu vỗ vai an ủi : “Có  bảo hộ mẫu  ,  cứ an tâm , đừng lo nghĩ vẩn vơ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1624.html.]
 
Triệu Tứ Đản vẫn chẳng thể nào an lòng.
 
Tam  là  kém phần tinh  nhất trong  bốn  em chúng ,  dễ sa  cạm bẫy của  đời. Giao phó mẫu  cho y, e rằng  càng thêm phần nguy hiểm…
 
Đêm , Triệu Tứ Đản trằn trọc   chợp mắt.
 
Sớm tinh mơ hôm ,  lên triều với đầu óc ong ong,  lúc  chuyện bàn về việc  sứ A Tát Bố.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Vừa hạ triều,  liền chặn đường Tần Vương.
 
Là một quan viên Thất phẩm,  vốn  đủ tư cách để diện kiến Tần Vương. Thế nhưng,  mẫu   là Tuệ Phu nhân, duyên cớ đó giúp   chút tự tin mà tiến lên.
 
“Kính xin Vương gia dừng bước, tiện cho kẻ hèn  đôi lời thưa chuyện.”
 
Triệu Tứ Đản cùng Tần Vương bước tới một đại điện vắng vẻ, thanh tịnh.
 
Tần Vương phe phẩy chiếc quạt,  khẽ một tiếng: “Chẳng  tiểu tử nhà ngươi vẫn luôn lảng tránh  ? Hôm nay  chủ động như , quả thật  phần khó hiểu.”
 
Triệu Tứ Đản sờ mũi, ho khan vài tiếng mà đáp: “Chẳng    chuyện trọng đại cần nhờ Vương gia  tay tương trợ đó ? Mong Vương gia rộng lòng bỏ qua hiềm khích xưa cũ.”
 
Hắn lật đật trình bày thỉnh cầu của , đôi mắt đen láy ánh lên vẻ chờ mong  Tần Vương… Đây là phương sách duy nhất   thể nghĩ tới, chỉ mong Tần Vương  thể  một lời  mặt Hoàng thượng, giới thiệu   đội ngũ  sứ A Tát Bố.
 
Tần Vương phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay: “Ngươi là Biên tu của Hàn Lâm Viện, dù thế nào cũng chẳng đến lượt ngươi  sứ A Tát Bố. Ngươi đang mơ tưởng viển vông điều gì ?”
 
Nếu  kẻ nào  , ắt là  đây sẽ .
 
Theo Tuệ Phu nhân  sứ A Tát Bố, sẽ  hai, ba tháng đồng hành  lộ trình,   chừng…
 
Hắn gấp chiếc quạt giấy , thản nhiên : “Không thèm nhiều lời với tiểu tử nhà ngươi nữa,   tìm Hoàng  đây.”
 
Triệu Tứ Đản sững sờ.
 
Thôi , thôi ,  tìm nhầm  mất !