Kính mời chư vị độc giả tiếp tục thưởng lãm  bộ chương truyện  đây!
 
Phóng ngựa chạy như bay  thảo nguyên
 
Đến chạng vạng tối, đoàn xe đến hành cung.
 
Các dịch quán dọc đường là vì quan  triều đình chuẩn , mà hành cung là vì  quyến hoàng thất xuất hành mà xây dựng nên, A Tát Bố Vương  thể nghiễm nhiên lưu trú.
 
Hành cung tuy rằng  tráng lệ như hoàng cung, nhưng so với dịch quán thì tiện nghi hơn bội phần.
 
Cung nhân bên   sớm  tin, chuẩn   bữa tiệc thịnh soạn,  đến hành cung là  thể bắt đầu dùng bữa.
 
A Tát Bố Vương cùng Tần Vương  cùng một bàn, các đại thần còn  ở một bàn, Trình Loan Loan đương nhiên cùng dùng bữa với Vương hậu.
 
“Loan Loan, thật mỹ vị.”
 
Vương hậu dùng thứ tiếng Đại Vũ quốc  thạo  .
 
Vốn dĩ ban đầu nàng gọi là Tuệ Phu nhân, nhưng ba chữ của Đại Vũ quốc  thật sự quá khó , nàng học cả buổi chiều cũng chẳng thông, cuối cùng quyết định vẫn gọi là Loan Loan, thứ nhất là thuận miệng hơn, thứ hai   vẻ  cận hơn đôi phần.
 
Trình Loan Loan dùng tiếng Đại Vũ quốc trả lời: “Món ăn  gọi là gà hầm tam nồi, nồi trong nồi, gà trong gà…”
 
Vương hậu nghiêm cẩn lặp  như vẹt tập ,  đó khắc ghi.
 
Sau khi kết thúc bữa ăn, Vương hậu  học  danh xưng vài món ăn cùng những ngữ từ thông dụng dùng  bàn tiệc.
 
Khi , mặt trời chiều  ngả về tây, ánh dương tháng tám vẫn vương chút  ấm, chậm rãi khuất  ráng chiều nơi chân trời.
 
Trong thiên viện hành cung, Triệu Tam Ngưu cùng Tần Vương đang so tài võ nghệ.
 
Vương hậu dùng tiếng A Tát Bố thuận miệng : “Ta ở Đại Vũ quốc một thời gian,     Tần Vương  hơn ba mươi tuổi mà hình như còn  kết duyên  ?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Trình Loan Loan gật đầu: “Mấy năm  Thái hậu cùng Hoàng thượng còn giúp đỡ sắp đặt hôn sự, hai năm nay  đành buông bỏ  màng đến nữa.”
 
“Đích nữ của  năm nay  mười tám tuổi, vẫn  định hôn sự.” Trên mặt Vương hậu chợt hiện lên một nụ : “Đợi đến khi về A Tát Bố,  sẽ sắp xếp để Đại công chúa và Tần vương diện kiến một phen, nếu như...”
 
Nàng  mới   nửa câu, Đình cô đang hầu hạ phía  nàng  cúi đầu chen lời: “Có  Vương hậu  quên  chăng? Á Lực quận vương  ý định gả Lưu Ly quận chúa cho Tần vương của Đại Vũ triều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1631.html.]
 
Sắc mặt Vương hậu lập tức sa sầm: “Chủ tử đang  chuyện, ngươi nào  tư cách xen ?”
 
Đình cô vẫn  hề sợ hãi, chỉ cúi đầu thưa: “Lão nô chỉ là nhắc nhở Vương hậu chớ vì hảo tâm mà gây  chuyện hỏng việc thôi ạ.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Vương hậu tức giận siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
 
Chính bởi nàng và Vương  áp chế, nên địa vị của công chúa còn chẳng bằng một quận chúa, cuộc sống  chịu đựng quá nhiều uất ức.
 
Đường đường là một Vương hậu mà thỉnh thoảng   mama hầu cận lên tiếng răn dạy, một cuộc sống như , nàng  thế mà  cam chịu hơn mười năm ròng.
 
Nàng đè nén lửa giận, lạnh lùng phán: “Tất cả các ngươi đều lui  hết.”
 
Đình cô thấu tỏ đạo lý  thể bức ép  đang cơn nóng giận. Nàng  cúi  hành lễ, dẫn theo đám gia nhân hầu hạ lui khỏi viện.
 
Vương hậu mím chặt môi,  ngừng hít thở sâu để điều chỉnh tâm tình của .
 
Trình Loan Loan  ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp  mặt bàn.
 
Một mama hầu cận  dám phách lối đến thế,  thể thấy  vị Á Lực quận vương  hoành hành ngang ngược, coi trời bằng vung đến mức nào.
 
Cũng  trách A Tát Bố Vương và Vương hậu  lặn lội ngàn dặm đến Đại Vũ quốc tìm kiếm sự trợ giúp.
 
“Những kẻ cận kề Vương hậu e rằng  thể giữ .” Trình Loan Loan ngước mắt, chậm rãi mở lời: “Đợi đến khi về A Tát Bố, chúng   thể  bàn bạc đại sự quốc gia, giữ  những kẻ , sẽ là mối họa ngầm khôn lường.”
 
Vương hậu  khổ: “Lần đầu tiên khi quận vương phái  tới,   cứng rắn đuổi chúng , nhưng đuổi một  đến hai, rốt cuộc cũng chẳng ích gì.”
 
“Vậy thì thử   nữa .” Trình Loan Loan mỉm : “Nếu  quyết định vạch mặt  để đoạt  binh quyền, sớm muộn gì cũng  , chi bằng Vương hậu hãy lấy mấy  hầu hạ bên cạnh mà tập dượt một phen .”
 
Vương hậu ngước mắt lên,  về phía tám  hầu cận đang  ở cửa viện.
 
Cho dù là cách xa như , tám   cũng  hề buông tha nàng, vẫn trừng mắt dõi theo nhất cử nhất động của nàng,  đó sẽ trở về báo cáo cho Á Lực quận vương.
 
Nếu nàng ngay cả tám   cũng  dám xử trí,    thể giúp Vương đoạt  binh quyền?
 
Nàng  về phía Trình Loan Loan, ngữ khí kiên định: “Loan Loan cảm thấy,  nên  thế nào mới  thể thắng lợi ngay chiêu đầu đây?”
 
“Từ Đại Vũ quốc đến A Tát Bố, đường xá xa xôi,  đường , việc sinh bệnh   chuyện hiếm lạ gì.” Trình Loan Loan từ trong tay áo lấy  một túi giấy nhỏ, âm thầm đặt  tay Vương hậu: “Thừa lúc các nàng  đang mắc bệnh, Vương hậu hãy đề bạt mấy tiểu nha  ở tầng  lên . Đợi đến khi các nàng  bình phục,  chuyện    đấy, khó lòng  đổi.”