Kính mời chư vị độc giả tiếp tục theo dõi  bộ chương truyện!
 
Ngọn lửa càng lúc càng hung tàn.
 
Dẫu cho tuyết rơi rả rích suốt cả tháng trường, dẫu bốn bề là nước tuyết lạnh giá, vẫn chẳng thể ngăn nổi ngọn lửa hung hãn bùng cháy ngút trời.
 
Trình Loan Loan hiểu rõ, đây ắt hẳn là   phóng hỏa, chính là Thái Bình công chúa, nàng   châm lửa để tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn…
 
"Biểu tỷ, mau chạy !"
 
Hạ Tiêu siết chặt cánh tay Trình Loan Loan, kéo nàng  giữa vòng vây của trăm thị vệ tinh nhuệ.
 
Giờ phút , phố phường  náo loạn cả lên. Đội thị vệ khiêng linh cữu vội vã  triệu hồi về cung để dập lửa. Các đại thần theo đưa tang cũng đều  đầu, hối hả trở về hướng cung điện. Còn bá tánh  phố, càng thêm hoảng loạn tột cùng,   chen chúc như ong vỡ tổ, quả là thời cơ tuyệt hảo để chạy thoát.
 
Kẻ duy nhất để mắt tới bọn họ chính là đội thị vệ do Vương Tây Nhung sắp xếp giám sát, tổng cộng hơn ba trăm .
 
Chỉ  điều, phố phường quá đỗi hỗn loạn, những thị vệ giám sát  cũng chẳng tài nào áp sát .
 
"Cố Băng, Cố Lãnh! Dẫn Tuệ phu nhân  !" Tần Vương đoạn  rút khẩu hỏa s.ú.n.g kíp  giấu  lưng , đôi mắt híp , giọng đầy phấn khích: "Cuối cùng cũng  thể thử uy lực của báu vật  !"
 
Hắn  dứt lời, lập tức châm ngòi. Đạn lửa từ hỏa s.ú.n.g kíp gào thét bay , hỏa diễm lập tức rơi trúng tên sĩ binh Tây Nhung  đầu, bộ y phục lông thú    tức thì bốc cháy ngùn ngụt.
 
Trình Ất chớp lấy thời cơ, tay cầm trường mâu, trực tiếp đ.â.m xuyên đầu tên lính đó.
 
Hai  phối hợp ăn ý  sai một ly, khiến đám binh lính Tây Nhung còn  đều sững sờ.
 
Chúng  từng  thấy thứ trong tay Tần Vương, nhất thời  phần e ngại  dám xông lên.
 
Bá tánh  phố thấy bên  đột nhiên xảy  c.h.é.m g.i.ế.c, sợ hãi tản  tháo chạy tứ tán. Con đại lộ đông nghịt  cuối cùng cũng thông thoáng hơn đôi chút.
 
Hạ Tiêu trầm giọng: "Ngay lúc ,  mau!"
 
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1703.html.]
 
Trăm thị vệ cùng bảy, tám triều thần, nhanh chóng lao về phía cổng thành.
 
Cổng thành quốc đô mở rộng hoác, Trình Đinh dẫn  dọn đường  đầu, Cố Băng và Cố Lãnh phụ trách dọn dẹp hai bên, còn Hạ Tiêu cùng Tần Vương thì trấn giữ phía  cùng…
 
"Đừng để chúng chạy!"
 
"Nếu Tuệ phu nhân trốn thoát, dẫu  chặt mười cái đầu của chúng  cũng chẳng đủ đền tội!"
 
"Mau  tìm viện binh đến!"
 
Lính Tây Nhung lớn tiếng quát tháo.
 
Vốn dĩ ba trăm binh lính chúng, giám sát hơn một trăm thị vệ  vốn là dư sức. Thế nhưng,  khi tận mắt chứng kiến thứ vũ khí quỷ dị , chúng hiểu rõ    đối thủ, đành  tìm viện binh đến.
 
Song, đúng lúc , hoàng cung đang chìm trong biển lửa, tất thảy   đều đang  sức dập lửa. Bởi ,  khi tin tức chúng tìm viện binh truyền về, suốt cả buổi cũng chẳng  ai chấp hành lệnh.
Phạm Khắc Hiếu
 
Hơn ba trăm lính Tây Nhung đuổi  khỏi thành. Đến ngoại thành, cảnh tượng càng thêm trống trải. Chúng  thấy các thị vệ nước Đại Vũ đều cầm vũ khí kỳ lạ: một tay đỡ  hỏa súng, tay còn  châm ngòi. Sau đó, những đốm hỏa diễm từ trong họng s.ú.n.g đen ngòm b.ắ.n , ngọn lửa nhỏ bé  khi rơi trúng  sẽ nổ tung,  chỉ đau thấu xương mà còn khiến y phục bốc cháy. Nếu  dập lửa kịp thời, cả  sẽ  thiêu thành tro bụi…
 
Từng tên lính Tây Nhung ngã ngựa, lăn lộn  đất.
 
"Vật do Tuệ phu nhân chế tạo , quả nhiên   phàm phẩm!" Tần Vương móc hỏa d.ư.ợ.c từ trong túi , nhanh chóng nạp đạn, lớn tiếng quát: "Đám súc sinh Tây Nhung các ngươi, hãy xem thử sự lợi hại của bổn vương đây!"
 
Dưới sự tấn công như vũ bão của hàng trăm khẩu hỏa s.ú.n.g kíp, ba trăm lính Tây Nhung nhanh chóng tan rã. Hơn trăm  trực tiếp bỏ mạng, hơn trăm  còn   thương, mười mấy tên thì tháo chạy tứ tán.
 
Hạ Tiêu cất hỏa khí , cất tiếng : “Đi về phía tây!”
 
Theo đường phía đông sẽ dẫn về Đại Vũ quốc, truy binh Tây Nhung ắt hẳn chẳng chút do dự mà tiến theo con đường . Bởi thế, họ  ngược  mới mong thoát khỏi tầm mắt kẻ địch, tranh thủ thêm chút thời gian đào thoát cho .
 
Hơn trăm  cùng Hạ Tiêu tiến  cánh rừng phía tây.
 
Trình Loan Loan ngước  phương quốc đô, giờ  chẳng còn thấy ánh lửa, song khói đen đặc quánh vẫn còn quẩn quanh  vòm trời.