“Được.” Tô Gia Nhuế gật đầu, ánh mắt  chút kỳ lạ   một cái, môi khẽ hé mở một lát,  đột nhiên  một câu  đầu  cuối: “Tần Hoan, lát nữa  về ký túc xá, lấy cái USB  đáy tủ quần áo của   nhé, bài luận của  ở trong đó,  giúp  xem format  đúng .”
Bầu trời âm u, như thể đang ấp ủ một trận mưa lớn. Trong ánh mắt của  ,  mơ hồ cảm thấy một nỗi lo sợ  tên nhưng  vẫn đồng ý: “Được thôi.”
10.
Tôn Lâm sống trong một căn hộ nhỏ gần trường,  gian  lớn,  nóng từ bếp lan tỏa, phảng phất chút ấm cúng.
“Tần Hoan đến  ? Ngồi sofa nghỉ một lát , lát nữa là xong ngay.” Tôn Lâm gọi với  từ trong bếp.
  gật đầu, tò mò hỏi: “Lý Mông ? Cậu   đến ?”
“Cậu  đang bận lắm, đơn xin  du học   duyệt .”
“Ồ, ồ.”
Chẳng mấy chốc, Tôn Lâm  bưng món chân gà ngâm lên bàn. Không thể   tay nghề của   quả thật  giỏi, đĩa chân gà thơm lừng, màu sắc tươi ngon, khiến   thèm nhỏ dãi.
Tôn Lâm vỗ vỗ chiếc tạp dề,  : “Hôm nay chỉ  món  thôi, ăn tạm  nhé.”
 sắp xếp bát đũa, trêu chọc: “Món ăn thịnh soạn thế  mà còn ăn tạm ? Không  hai đứa  ăn hết  nữa.”
Nói   nhún vai, : “Tiếc là Gia Nhuế   phúc hưởng món , nhưng chắc là  theo đuổi   cũng sẽ dẫn    ăn món ngon nào đó thôi.”
Vừa dứt lời, nụ   mặt Tôn Lâm chợt cứng : “Người theo đuổi Gia Nhuế?”
 “ừm” một tiếng: “Trông  lùn một chút, với   đen, nhưng ngũ quan khá hài hòa.”
Sắc mặt Tôn Lâm càng khó coi hơn, lông mày khẽ cau : “Là Mục Dương ?”
Tim  khẽ động: “Ai cơ?”
“Không  gì.” Tôn Lâm  hồn, kéo kéo khóe môi: “Chúng  ăn cơm  .”
Mỗi  mang một nỗi niềm riêng, cầm đũa lên,  c.ắ.n một miếng chân gà mà chẳng cảm thấy ngon miệng,  uống một ly nước, bàn ăn nhất thời chìm  im lặng. Mi mắt    từ lúc nào  trở nên nặng trĩu, khuôn mặt nghiêng của Tôn Lâm liên tục hiện  nhiều bóng mờ trong mắt .
“Tôn…”
Cậu  dường như  dịu dàng đỡ lấy , giọng  trầm thấp vang lên bên tai: “Tần Hoan, ngủ một giấc . Tỉnh dậy sẽ  thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mong-le-duong/chuong-5.html.]
Cảm giác sợ hãi trào dâng như thủy triều,  cố gắng mở mắt, nhưng    còn chút sức lực nào. Trước khi bóng tối nuốt chửng ,  mơ hồ còn  thấy tiếng chuông cửa. Là ai…
11.
 tỉnh dậy  giường ký túc xá. Vừa mở mắt,  thấy Lý Mông đang ở bên cạnh chăm sóc .  vội vàng túm lấy  : “Tôn Lâm  ? Chuyện gì  xảy  ?”
Lý Mông ôm trán  phá lên: “Cậu còn hỏi ? Tần Hoan,  ngờ mới uống  một ly mà  gục .”
“Hả?”
“Trong đồ uống của Tôn Lâm  cồn,  uống một ly là  ngất .”
 mờ mịt lắc đầu: “Không đúng…. Vậy bọn họ  ?”
 hỏi một câu  đầu  cuối, Lý Mông đưa cho  một cốc nước: “Tô Gia Nhuế về nhà ,  là lang băm hại , trong bụng   mọc một khối u nang, mà mãi  phát hiện , may mà là u lành tính, về nhà  phẫu thuật . Tôn Lâm từ nhỏ  yếu ớt, hôm đó   rủ   ăn vốn dĩ là   lời tạm biệt với , giờ  cũng về quê , cần  tịnh dưỡng.” Lý Mông trách yêu,  : “Thế mà  còn    sợ hết hồn nữa chứ.”
“Thế  thôi ư?” Đầu  đau nhói, nỗi kinh hoàng gần như chôn vùi   .
Không đúng. Sao  thành  thế  chứ? Có gì đó  đúng…
“Con gái ngoan, con đỡ hơn ?” Giọng   đột nhiên vang lên,  sững sờ, dòng suy nghĩ  cắt đứt.
Mẹ  bưng hộp cơm  cửa: “Đến đây, dậy ăn cơm   con. Con chẳng  chăm sóc bản  gì cả,  vốn định đến thăm con, cho con một bất ngờ. Ai dè con  dọa c.h.ế.t  .”
“Mẹ…” Mắt  cay xè, bổ nhào  lòng bà  bật .
“Ôi chao,  càng lớn càng mít ướt thế ?” Mẹ  nhẹ nhàng vỗ lưng , khẽ dỗ dành: “Cũng là cô gái sắp hai mươi .”
  chẳng  lọt tai bất cứ điều gì.  cũng chẳng còn nghĩ tới chuyện gì  xảy  trong  thời gian  . Sự mệt mỏi như những móng vuốt sắc nhọn vồ lấy , cuối cùng  cũng  theo sự sắp xếp của gia đình, sang Úc du học. Tựa như một giấc mơ,   tỉnh dậy một cách vội vã.
12.
Năm năm ,   thành việc học và về nước, hẹn Lý Mông  ăn tối. Cậu  cũng  về nước, vẫn là giọng  trong trẻo như suối, khiến  thấy thư thái hơn nhiều.
“Thật là lâu lắm   tụ tập nhỉ!”   : “Bây giờ  tiếng  đẻ là  thấy thoải mái vô cùng.”
Lý Mông  nhẹ: “Ai mà chẳng  thế, ở nước ngoài sẽ nhớ nhà kinh khủng.”
Mặc dù    , nhưng  thứ   đổi, giữa chúng  vẫn  thêm vài rào cản. Chúng  ngày càng trưởng thành hơn, thành đạt hơn,   đời ngưỡng mộ.  chúng    còn là những cô gái mười chín tuổi buộc tóc đuôi ngựa chạy vòng quanh sân nữa .