uống vài ly, mắt trở nên mơ hồ.
“Haizz, chỉ hai đứa  thì  buồn nhỉ.”  khẽ  hì hì: “Giá mà Gia Nhuế và Tôn Lâm cũng ở đây thì   mấy, bây giờ họ vẫn ở quê ?”
Bàn ăn đột nhiên im lặng, một lúc lâu , Lý Mông mới gượng  uống một ngụm rượu, : “Tần Hoan,   say ,  gì ?”
“  say!”  trừng mắt: “Bây giờ tửu lượng của   hơn nhiều !”
“Cậu đừng  cứng đầu nữa.” Lý Mông bất lực ấn  trở  ghế, thu  ly của .
 bĩu môi: “ thật sự  say,  còn   cho  ,   còn liên lạc với họ ?”
Lý Mông mím chặt môi,  đầu  : “Tần Hoan,  say . Gia Nhuế và Tiểu Lâm   nhiều năm như  ,   lúc đó   dọa sợ, nhưng…   thể cứ mãi như thế  cả đời .”
 sững sờ một thoáng, nhất thời  thể hiểu lời của Lý Mông. Đi ? Đi  cơ? Họ   về quê ?
Cồn  tê liệt các giác quan của , nhưng vẻ mặt thương xót và đau buồn của Lý Mông    thấy  rõ ràng.  ôm đầu  xổm xuống, ký ức theo dòng sông thời gian ào ạt chảy về,   buổi chiều năm năm về . Cánh cửa niêm phong ầm ầm mở  và  chỉ  thể  thấy một bãi đỏ thẫm. 
13.
Bốn cô gái trong ký túc xá của chúng  là đều là bốn   đầu cuộc bình chọn hoa khôi năm nhất. Vô   theo đuổi, chỉ   đường cũng thôi cũng đủ thu hút  ánh . Cũng vì thế mà thu hút sự chú ý của Mục Dương, công tử bột nổi tiếng trong trường.
Hắn   kiên nhẫn, cùng với lũ bạn chờ đợi suốt mấy tháng, cuối cùng  ngày tập luyện  chặn hai cô gái đó . Một ly đồ uống  pha t.h.u.ố.c an thần  mở  cánh cửa địa ngục. Ban đầu, chuyện  lẽ  nên trôi qua trong im lặng, nhưng bất ngờ , Tô Gia Nhuế và Tôn Lâm đều  thai.
Chuyện  thật khó tin, thậm chí  thể  là kỳ ảo, nhưng nó  xảy . Sau đó là vụ que thử thai của Tô Gia Nhuế. Kết quả siêu âm ở bệnh viện dĩ nhiên  thể sai, nữ y tá trường cũng   dối. Cô   đó quả thật  mang thai, và khi đến phòng y tế thì quả thật   còn.
Trong một tuần lễ đó, khi   hề  , Mục Dương và lũ bạn côn đồ của    tìm đến Tô Gia Nhuế và Tôn Lâm. Bọn chúng vốn tham lam vô độ,  một công đôi việc, trực tiếp vạch mặt các cô gái, thiết lập mối quan hệ bạn tình lâu dài. Không ngờ cả hai cô gái đều   thai.
Mục Dương và đồng bọn dù là lũ khốn nạn, nhưng xét cho cùng cũng còn trẻ tuổi, lập tức hoảng loạn. Hầu như  chút do dự, bọn chúng yêu cầu bỏ đứa bé. Để tránh  báo cảnh sát, Mục Dương  đưa  đoạn video   ở giảng đường ngày hôm đó, cố gắng dùng nó để bịt miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-mong-le-duong/chuong-6.html.]
Đồng thời Mục Dương  kể cho bố  , Giáo sư Mục,  dạy toán cao cấp trong trường. Giáo sư Mục vì quá yêu con,  lén lút đến phòng giám sát, phá hủy  bộ đoạn ghi hình lịch sử ở giảng đường. Đồng thời lấy lý do đoàn kiểm tra giáo d.ụ.c đến, đề xuất với lãnh đạo trường yêu cầu tăng cường quản lý.
Thế nên chúng    cũng gặp  khó khăn. Không nơi kêu cứu,  đường thoát . Tô Gia Nhuế cuối cùng cũng thỏa hiệp, cô   bỏ đứa bé.  lúc , Tôn Lâm  đưa  một lựa chọn   khác. Cậu  kéo Mục Dương nũng nịu  nũng,   sinh đứa bé . Việc chuyển  khỏi trường, thực chất là để tìm cơ hội báo thù. Cứ thế chờ đợi đến ngày đó.
14.
“Mục Dương năm đó quá tham lam,   cả bốn đứa , Tôn Lâm  đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê   vứt  giường,  đó gọi điện thoại cho  tới. Lợi dụng lúc  cởi quần, Tôn Lâm trực tiếp dùng d.a.o găm, đ.â.m c.h.ế.t .”
Lý Mông nhẹ nhàng ôm lấy , trong mắt cũng nhuốm màu bi thương: “Chỉ là  ngờ  uống ít nước ngọt quá,  tỉnh dậy giữa chừng.”
 lơ mơ lắng ,  tâm trí  tiếp tục chìm  buổi trưa kinh hoàng đó. Tôn Lâm  đầy máu, tay  nắm chặt con d.a.o găm,   là Mục Dương   còn hình . Bụng   thật    nhô lên,  băng chặt , như thể   của nó cực kỳ ghét bỏ nó .
“Tần Hoan.” Cậu  cụp mắt   : “Dọa  sợ , xin  nhé.”
 co rúm  giường, mở to mắt   . Tôn Lâm  tiếp: “ hận ,   hủy hoại bọn , tại   còn  thể sống sung sướng như ? Cậu  .”
 lắp bắp : “Rốt cuộc  xảy  chuyện gì? Cậu tính  đây?”
“ ư?” Tôn Lâm dường như   nhẹ: “Cậu yên tâm,  sẽ  tự thú.”
“Chuyện  xảy …” Tôn Lâm dừng  một chút: “Cậu cứ coi như thương hại , đừng hỏi nữa.” Nói xong,   vứt phăng con d.a.o găm, đỡ  dậy,  thô bạo đẩy   ngoài.
  ở cửa  lâu, lảo đảo  xuống lầu. Mới  khỏi tòa nhà mười mấy mét,    thấy một tiếng động lớn phía .   đầu .
Tôn Lâm  yên lặng trong vũng máu. Thật kỳ lạ,  khoảnh khắc đó,   mơ hồ  thấy khuôn mặt  , thật an lành và tĩnh tại.
15.
“ xin  các .” Năm năm  Lý Mông xin  : “   chuyện  từ  sớm, Tiểu Lâm  thiết với ,    kể cho  .     cách nào,  cũng sợ, sợ con súc sinh Mục Dương đó sẽ  tay với . Thế nên    đưa tay cứu họ, mà gấp rút  du học  bỏ chạy.”