“Cậu  một đôi giày, là đôi    đêm hôm đó khi đưa mảnh giấy cho Lâm Chí Kiên. Vì là ban đêm,  thể   để ý, nền đất bùn khá ẩm ướt, dấu giày để  rõ ràng, nên chắc  cũng  vứt đôi giày đó . Nếu dùng đôi giày của   giám định, chắc chắn sẽ trùng khớp một trăm phần trăm.”
Thực ,  chỉ là đoán thôi.
Không ngờ, Trương Minh Kiệt  hít một  thật sâu.
Rồi thản nhiên :
“Được thôi,   theo ,  sẽ khai thật tất cả.”
Thật sự là  !
  mơ cũng  ngờ, hung thủ còn ,  là con trai của nạn nhân.
Ngoài sự kinh ngạc, đầu óc  cũng hỗn loạn.
Cuối cùng   hiểu, vì  Lâm Chí Kiên  dễ dàng  dụ dỗ đến cái nhà săn đó để ẩn náu.
Vì đây là tin nhắn do con trai của đồng bọn   báo mà!
Lâm Chí Kiên đương nhiên sẽ tin tưởng đồng bọn của  .
Và với tư cách là con trai của Trương Đức Lâm, Trương Minh Kiệt  sự tồn tại của cái nhà săn đó, chẳng  là điều đương nhiên ?
Thế nhưng, rốt cuộc là vì lý do gì,  khiến  con  tay tàn độc đến  với chính cha ?
Trương Minh Kiệt  đầu    và em gái ở  trong phòng khách,  khẽ :
“Chúng  lén  .”
15
Trên đường lái xe về đội hình sự, Trương Minh Kiệt  hề  thái độ chống đối nào,  bình thản thú nhận lý do   tham gia  vụ án g.i.ế.c :
Vì cha  ,  luôn bạo hành gia đình.
Tháng ,  suýt chút nữa đánh c.h.ế.t   .
Nguyên nhân căn bản là trách móc     thể sinh thêm vài đứa con trai cho  .
Nói cách khác,      chịu đựng bạo lực gia đình gần ba mươi năm, trừ những năm   mới sinh  thì khá hơn một chút.
Vì   là con trai.
“Giờ    , nên định đón  và em gái  ngoài sống, nhưng  vô tình  ông  phát hiện, thế là ông   như phát điên, đánh   một trận, ngay cả em gái  cũng  tha, cũng đánh.”
“Cho nên  còn cách nào khác, chỉ khi ông   còn nữa,  và em gái mới  thể sống cuộc sống bình thường.”
 chợt nhớ ,  cách tuổi tác giữa   và em gái.
Hai mươi lăm tuổi, bảy tuổi, chắc chắn   là  cách sinh sản bình thường.
Nói cách khác, trong hơn mười năm ,  lẽ     luôn  ép phá thai?
 hỏi về chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-niem/chuong-9.html.]
Thế nhưng     lạnh một tiếng,  từng câu từng chữ, chậm rãi trả lời:
“Còn tồi tệ hơn  tưởng.”
“Chúng  ở nông thôn, căn bản   nơi nào kiểm tra giới tính, bác sĩ bên ngoài cũng cấm kiểm tra, nên   mang thai thì chỉ  thể sinh .”
“ , sinh  là con gái, bố  liền mang  bán, hoặc cho  khác, hoặc vứt bỏ.”
Cậu  kể thản nhiên như , còn  thì cảm thấy rợn tóc gáy.
“Trong ký ức của ,  đến năm đứa em gái biến mất, đều vẫn còn là trẻ sơ sinh, …   bao giờ,  thấy chúng nữa.”
“Sở dĩ đứa em gái hiện tại vẫn còn ở bên cạnh, là vì   lớn,   học đại học . Hồi đó,    lời tuyệt tình, nếu em gái biến mất, thì  cả đời sẽ  bao giờ  về nữa.”
Sự bình tĩnh đó của    vượt xa sự bình tĩnh mà một đứa trẻ ở lứa tuổi   thể giả vờ .
Có lẽ   giả vờ, mà là thực sự   dồn nén   một thời gian dài sống trong môi trường gia đình bạo lực.
Khoảnh khắc đó,   vô thức đồng tình với  .
Một  cha như ,   cũng chẳng .
, còn một điểm đáng ngờ khác.
Cậu   cha  là kẻ buôn  từ khi nào?
Và    thế nào để đạt  sự đồng thuận với Vương Quốc Hào?
Và câu trả lời của  ,  khiến  một  nữa  sốc.
Ở đây, thực sự còn  một câu chuyện nữa, một câu chuyện vô cùng day dứt.
16
Mười tám năm , Trương Minh Kiệt bảy tuổi.
Hướng nội, cô độc, u uất.
Lúc đó    hiểu  một  chuyện , đặc biệt năm đó,    chứng kiến một sự việc vô cùng kinh khủng.
Sau khi  sinh nở,  khi em gái chào đời.
Trương Minh Kiệt nhớ rõ, ngày hôm đó nắng vàng rực rỡ, trăm hoa đua nở.
Nắng chiều chiếu rọi  giếng trời, trời xanh mây trắng, tràn ngập sức sống mùa xuân.
Ngày hôm đó, là ngày    sinh nở trong nhà.
Cậu   vui, tuy   hồi hộp, nhưng nhiều hơn là mong đợi.
Sau đó,  bà nội vẫn còn sống lúc đó bước , lẩm bẩm trong miệng: “Con gái.”
Cậu  nghĩ  sắp  một đứa em gái .
     thấy,  khi cha bế đứa em gái mới sinh , liền đổ một chậu nước  giếng trời của nhà .
Hắn  đặt con gái  trong nước.