Mặc dù bác sĩ kiểm tra suốt nửa ngày  phát hiện  vấn đề gì nghiêm trọng, ba  vẫn tất bật vì bà , từ đưa cơm đến mang thuốc.
 
Còn  , chỉ   và Lâm Thù chăm sóc.
 
Thậm chí, ngay cả cô giúp việc cũng  nén nổi bất bình: “Phu nhân,  bà  chịu khổ thế  chứ? Tiên sinh đối xử với bà như …”
 
Nghe ,  nghẹn một  trong ngực, mắt cay xè: “Mẹ,   thấy đau lòng ?”
 
Mẹ  chỉ mỉm , xoa đầu : “Không  gì đáng buồn cả.”
 
Có lẽ thấy   im lặng  phản ứng, Hứa Hàm  càng quá đáng.
 
Chỉ cần bà  ho một tiếng, ba  sẽ lập tức chạy đến.
 
Chu Hân Duyệt  nuông chiều giữa hai  họ, trong khi  và   giống như  ngoài.
 
Thậm chí, ngay cả những lúc   bàn chuyện kinh doanh bên ngoài, Hứa Hàm cũng ngang nhiên xuất hiện tại công ty ba , khoe mẽ sự hiện diện của .
 
Danh nghĩa là mang cơm và hỏi thăm nhưng thực chất là để khiêu khích.
 
Mẹ  nhanh chóng trở thành đối tượng bàn tán  chỉ trong hai công ty mà còn trong giới kinh doanh.
 
Cho đến một ngày, Hứa Hàm     khỏe, khiến    lấy thuốc cho cô .
 
Mẹ    gì, chỉ im lặng  thẳng tay ném thuốc  thùng rác.
 
Vậy là,  một buổi chiều,   thấy tiếng Hứa Hàm nức nở .
 
Tối hôm đó, ba  kéo    vườn hoa nhỏ của biệt thự để  chuyện.
 
 lặng lẽ trốn ở một góc, quan sát ba , lúc  rõ ràng là đang thực hiện một kế hoạch.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-nu-trung-tri-tra-xanh/chuong-6.html.]
“Mộc Tình, những ngày qua trong lòng em chắc hẳn  khó chịu,   cô  ở trong nhà nhưng thật lòng  cũng    với Hứa Hàm.”
 
“Ngày  khi em  kết hôn với , gia đình ép buộc   chia tay cô .”
 
“Vậy thì ?” Mẹ  hỏi :“Khi đó, ông và  ở bên ,  ông    rằng ông   bạn gái?”
 
“Giờ đây đem chuyện   , ông   gì?”
 
Ba  vội vàng : “Anh   ý gì khác,   em  giúp đỡ   nhiều trong sự nghiệp.”
 
“Anh cũng  em thực sự yêu , nhiều năm như ,  cũng  tình cảm với gia đình .” Ba  do dự một lúc  tiếp tục: “Vậy thì, Mộc Tình, em ký  văn kiện ,  sẽ  với cô , cô  sẽ tự nguyện rời .”
 
6
 
Mẹ  ký  văn kiện.
 
Ba  hài lòng rời ,  lâu , Hứa Hàm và Chu Hân Duyệt dọn  ngoài sống.
 
Mọi thứ dường như trở  bình thường, như thể ba   từng mang họ về nhà.
 
Tuy nhiên, sự bình thường   kéo dài lâu,  xé rách ngay trong một buổi tiệc thương nghiệp.
 
Ba  với vẻ mặt u ám tìm    giữa đám  đang trò chuyện vui vẻ: "Văn kiện  là giả, em   gì?"
 
Mẹ  giọng điệu vô tội: "Em  gì ?"
 
"Văn kiện chuyển nhượng tài sản   đổi , em ký  cái   giá trị pháp lý!" Ba  túm tay  : "Chỉ là mấy cái công ty nhỏ thôi,  em   nhường cho cô ?"
 
Mẹ  nhíu mày: "Công ty nhỏ? Mấy cái?"
 
"Những thứ đó đều là công sức cả đời ,  mà   nhẹ nhàng nhường cho  khác."
 
"Đừng quên, sự nghiệp của  cũng là nhờ em giúp đỡ."