Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 244: Buông tay mà làm
Cập nhật lúc: 2025-09-10 06:51:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Thanh Hoàn ngẩn , hiểu ý của con gái.
Khương Sơ Tĩnh khẽ thẳng dậy, ngữ khí vân đạm phong khinh, như đang về những chuyện mấy quan trọng.
"Đại sư bói toán năm xưa nhận tiền của Chu di nương, vu khống con là thiên sát cô tinh, g.i.ế.c y ."
"Khương lão phu nhân hạ độc, giờ đây ngày ngày chịu đựng bệnh ho hành hạ khôn nguôi. sẽ để nàng chết, sẽ khiến nàng những ngày còn cầu sống , cầu c.h.ế.t xong."
"Khương Lạc Vi hạ ngược cổ trùng, nên nàng mới bắt cóc , hòng ép cách dẫn dụ cổ trùng ngoài, nhưng cho chọn đứt gân chân nàng , giam giữ ở một biệt trạch."
"Còn , những kẻ từng hãm hại nương... Chu di nương, Khương Bỉnh Vinh, sẽ bỏ qua một ai."
Trần Thanh Hoàn hít một khí lạnh, chỉ thấy đầu óc ong ong.
Những lời , cũng quá đột ngột .
Nàng còn hồn từ những khổ nạn mà con gái trải qua, Sơ Nhi đầu cho nàng , nàng xử lý tên đại sư bói toán đó, Khương lão phu nhân, và cả Khương Lạc Vi .
Hơn nữa, thủ đoạn từng kẻ một càng tàn độc hơn, khiến nàng xong kìm rùng .
Khương Sơ Tĩnh chú ý đến phản ứng của Trần Thanh Hoàn, ánh mắt khẽ động, hỏi: "Nương cảm thấy, thủ đoạn của con gái quá mức tàn nhẫn chăng?"
Mắt Trần Thanh Hoàn đỏ hoe. Như thể trong khoảnh khắc hạ quyết tâm nào đó, giọng nghẹn ngào, nhưng vô cùng kiên định ngẩng đầu lên, môi run rẩy: "Không... Sơ Nhi."
"Những kẻ hãm hại con, hãm hại haimẫu con thê thảm đến , nương chỉ hận bản lĩnh, thể con những việc , để con một đứa trẻ tuổi nhỏ như , một gian nan mưu tính và chịu đựng tất cả."
"Con chắc hẳn tốn bao nhiêu sức lực, mới thể khiến những kẻ đều chịu sự trừng phạt."
Nói đoạn, nước mắt Trần Thanh Hoàn tuôn trào, lăn dài má.
Phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, giờ đây mới thể vân đạm phong khinh đến thế.
"Chẳng trách, chẳng trách mẫu cảm thấy con và hồi nhỏ đổi quá nhiều, thì con trải qua nhiều chuyện đến ."
"Nương xong, chỉ mong thể con chịu đựng những đau khổ ..."
Trần Thanh Hoàn hai tay ôm lấy mặt, phát tiếng nức nở kìm nén.
Giọng nàng run rẩy dữ dội, mỗi chữ như ép từ lồng n.g.ự.c tan vỡ, mang theo nỗi bi thương và bất lực vô tận.
Khoảnh khắc , nàng mới thực sự cảm nhận , thế nào là nỗi đau thấu xương, lòng đau như cắt.
Nàng thật sự, xót xa cho con gái .
Ánh mắt Khương Sơ Tĩnh khẽ lướt qua, trong đôi mắt bình tĩnh như nước ẩn chứa sóng ngầm.
Nàng chậm rãi mở lời: "Vậy thì, nếu xử lý cả phụ , mẫu cũng ủng hộ ?"
Trần Thanh Hoàn , cả khỏi sững sờ.
Khương Bỉnh Vinh.
Nàng từ lâu còn nhớ đến nam nhân nữa.
Kể từ khi Sơ Nhi đưa khỏi lão trạch, nàng mới cuối cùng rõ chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-244-buong-tay-ma-lam.html.]
Khương Bỉnh Vinh, từ đầu đến cuối, từng thực lòng yêu nàng.
Năm đó, y chẳng qua chỉ thèm phận đích nữ Hầu phủ tôn quý của nàng, vọng tưởng mượn sức Hầu phủ, bình bộ thanh vân, leo lên vị trí Tướng quốc. Y cũng quả thật dựa Hầu phủ mà đạt mục đích của .
Vẫn nhớ ngày , y quỳ mặt nàng, nước mắt nước mũi giàn giụa, lóc kể lể những ngày tháng khốn khó đây đều Chu Nghi Chi bầu bạn bên cạnh, rằng y thể kẻ vô tình vô nghĩa, công thành danh toại bỏ rơi thê tử tào khang.
Khi đó nàng, nhất thời mềm lòng, thật sự tin những lời ma quỷ của y, chỉ đồng ý cho y nạp Chu Nghi Chi , thậm chí còn ngây thơ cho rằng đây là biểu hiện của một nam nhân trọng tình trọng nghĩa.
Nàng còn từng nghĩ cùng là nữ nhân, nên hòa thuận chung sống, cùng giúp đỡ Chu Nghi Chi.
Sau khi gả Tướng phủ, Chu Nghi Chi mặt nàng vẫn luôn thể hiện sự cung kính thuận tùng, chỗ nào cũng lấy lòng. Nàng từng nghĩ, ngày nào đó, nữ nhân tưởng chừng yếu đuối nhu thuận dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn đến , tính kế nàng đến mức thê thảm.
Ngày bắt gian, nàng đầy lòng ấm ức, biện giải cho , nhưng Khương Bỉnh Vinh chẳng thèm một lời.
Y thật sự cho rằng chuyện chẳng gì kỳ lạ ư?
Không, y chỉ là yêu nàng, nên căn bản tin tưởng nàng.
Trong lòng y, địa vị của nàng còn xa mới sánh bằng Chu Nghi Chi và lợi ích của chính y.
Trong khí tĩnh lặng, Trần Thanh Hoàn chậm rãi lau khô nước mắt mặt, thẳng dậy.
Nàng hít sâu một , giọng dù vẫn còn run rẩy, nhưng mang theo sự kiên định từng : "...Sơ Nhi, những năm đó, nương lừa gạt, tin lầm Khương Bỉnh Vinh, cũng để con chịu theo bao nhiêu khổ sở. Giờ đây nương nghĩ thông suốt , y từng thật sự bận tâm đến haimẫu con ."
"Hai ca ca của con đưa khỏi phủ, chẳng qua là vì họ là nam đinh, cần kế thừa gia nghiệp, Khương Bỉnh Vinh và lão phu nhân mới coi trọng họ. Nếu họ là nữ tử, e rằng Chu Nghi Chi dùng chút thủ đoạn cũng cách đuổi họ khỏi Tướng phủ, phụ con cũng căn bản sẽ để tâm."
Nói đến đây, mắt Trần Thanh Hoàn đỏ hoe, nhưng nàng cố kìm nén để nước mắt rơi xuống.
"Phụ con vì lợi ích của , vì Chu Nghi Chi, đối xử tuyệt tình với haimẫu con như . Loại như thế, căn bản đáng để nương thương hại."
"Sơ Nhi... con cứ buông tay mà , hãy để Khương Bỉnh Vinh trả giá cho những việc y . Dù con gì, nương cũng sẽ về phía con, ủng hộ con."
Giờ phút của Trần Thanh Hoàn, trong ánh mắt còn sự yếu đuối và do dự như , đó là một loại dũng khí phá phủ trầm chu.
Nàng cùng con gái, đòi công đạo từ nam nhân tổn thương họ sâu sắc đến thế.
Cùng lúc đó, sự tĩnh mịch của Phương Hoa Viện một tiếng bước chân nhẹ phá vỡ.
Trong phòng, Chu di nương đang đoan chính giường, lông mày khẽ cau. Chiếc khăn tay trong tay nàng vô thức xoắn xoắn , cả toát một luồng khí tức bồn chồn khó che giấu.
Không hiểu vì , hôm nay nàng luôn cảm thấy bất an.
Cứ cảm giác, dường như sắp xảy chuyện gì đó.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng đẩy , nha phái bước qua ngưỡng cửa, Chu di nương chờ mà bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: "Thế nào , gặp Lạc Nhi ?"
Ngày mai, chính là tiệc thọ của Khương Bỉnh Vinh, điều đối với Chu di nương mà , nghi ngờ gì là một cơ hội để xoay chuyển cục diện.
Trong lòng nàng nghĩ, Lạc Nhi về chúc thọ phụ , đây là chuyện quá đỗi bình thường, cũng chính là để thể hiện tấm lòng hiếu thảo của nàng đối với cha. Cho dù Lạc Nhi tự ý về phủ, lão gia cũng tuyệt đối sẽ trách cứ.
Chỉ cần Lạc Nhi ở trong tiệc thọ, mặt lão gia lóc kể lể đủ điều khó khăn chịu đựng ở tự miếu, khổ sở van xin một hồi, với tâm tính của lão gia, chừng mềm lòng, sẽ đồng ý cho Lạc Nhi trở về.
Chu Nghi Chi còn đang tính toán như , ngờ nha lắc đầu: "Di nương, chưởng quầy khách điếm đó , tối qua lâu khi rời , đại tiểu thư cũng rời khỏi khách điếm, chưởng quầy cũng đại tiểu thư ."