4.
Trong Phòng Y tế trường, nhân viên y tế  mu bàn chân bầm tím của Viêm Tử An trầm ngâm: “Em  , chân   bẩm sinh  thế  ?”
 vô hại tiếp tục mỉm : “Vâng ạ.”
Sắc mặt Viêm Tử An còn xanh hơn cả mu bàn chân của  .
Ra khỏi Phòng Y tế, Viêm Tử An vô tư : “ giẫm lên bài tập của cô, cô giẫm lên chân ,  là huề , Diệu Diệu và Hương Hương của , cô  chịu trách nhiệm…”
Hắn    xong   nghi hoặc hỏi: “Anh    chịu trách nhiệm cái gì?”
“  Diệu Diệu của …”
“Diệu Diệu của ai?”
“…”
“Cái gì của ?”
“…”
  chằm chằm  mắt Viêm Tử An, cả hai im lặng.
Hai  cộng  như hai trăm con mắt,  ai lừa  ai.
Mặc dù tối hôm đó  đang tức điên lên mắng , nhưng cũng rõ ràng nhận  hai chậu cây xanh của    thoi thóp từ lâu , xương rồng rụng gai rõ ràng,  thể thấy rễ  thối một vùng nhỏ, cây sen đá thì khỏi , héo úa sắp c.h.ế.t đến nơi.
Nếu Viêm Tử An  cố ý để chúng tự sinh tự diệt thì   chính là sát thủ cây cối.
Hơn nữa…
Ai là  bình thường mà đặt tên xương rồng là Diệu Diệu, sen đá là Hương Hương chứ?
Tên  đá đổ bài tập cuối kỳ của , tín chỉ của  đang lung lay, bây giờ  còn  ăn vạ. Không  cửa !
 mặc kệ  là đầu gấu  là rùa,  đang   bờ vực trượt môn thì  chính là ba của !
Lúc  trái tim lạnh lẽo như thể  g.i.ế.c mười năm cá ở Đại Nhuận Phát , cứ hủy diệt hết !
Có lẽ trạng thái tinh thần của  trông quá nguy hiểm, Viêm Tử An cũng   gì thêm nữa.
Buổi tối    giường lúc nào cũng nghĩ đến cây cà chua con của . Chiều nay   trồng  cây cà chua  giẫm nát,   bây giờ tình trạng thế nào .
Càng nghĩ càng lo, dù  cũng  ngủ ,  liền mặc quần áo  đến mảnh vườn rau của .
Ai mà ngờ !
 còn  đến nơi, từ xa  thấy một bóng  đang  xổm  cây cà chua con, hình như còn đang vươn tay   gì đó.
Con ngươi  co rút , một tiếng quát giận dữ: “Chết  cho ông!”
Rồi một cú đá bay tới.
5.
Lại là Phòng Y tế quen thuộc.
Nhân viên y tế  cái chân gãy của Viêm Tử An,  im lặng: “Chân  , cũng là bẩm sinh  gãy  ?”
 đang gật đầu  nửa chừng thì chạm  ánh mắt của Viêm Tử An,  lắc đầu, chột  : “Là em  đấy ạ.”
Nhân viên y tế   từ  xuống  hai lượt, trêu chọc: “Ồ, võ công của em ghê gớm đấy.”
“Là đó lúc em đá     vững,   luôn lên chân  …”
Nhân viên y tế: “…”
Cuối cùng, với vẻ mặt phức tạp,   vỗ vai Viêm Tử An, xử lý xong cái chân cho ,  đưa cho một cái nạng.
 thiện chí hỏi: “Bác sĩ, cái chân  của  ,  gì cần chú ý  ạ?”
Nhân viên y tế   với vẻ mặt thành khẩn: “Chỉ cần chú ý em là  .”
: “…”
Anh  lịch sự  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-da-dong-vao-xuong-rong-cua-toi/chapter-2.html.]
Khi dìu Viêm Tử An  khỏi Phòng Y tế thì ký túc xá sắp đóng cửa ,   cái chân của , chút lương tâm còn sót  nổi lên, hỏi một câu: “Cái đó…  là  đưa Diệu Diệu cho  ,  xem  cứu sống  .”
Viêm Tử An vờ như   thấy: “Cô  gì cơ?”
“Hay là  đưa Diệu Diệu cho…”
“ đưa Diệu Diệu cho ai?”
“…”
“ đưa cái gì cho cô?”
Viêm Tử An khẽ lắc cái chân  thương.
 im lặng một lúc  : “Diệu Diệu, và cả Hương Hương nữa.”
“Được, sáng mai tiết cuối cùng xuống lầu Học Tư tìm  mà lấy.”
Nói xong, Viêm Tử An  ngang nhiên tựa nửa  lên , bắt  đưa  về ký túc xá.
Cái tên  nếu nặng một trăm bốn mươi cân, thì một trăm ba mươi chín cân đều là tâm địa độc ác.
 là  cách lừa  mà…
6.
Sáng hôm , Viêm Tử An  đợi sẵn ở cửa tòa nhà giảng đường.
Trạm Én Đêm
 cẩn thận gói ghém cây xương rồng và sen đá đang thoi thóp  túi, đang định  thì trời đổ mưa xối xả, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất nhanh chóng nối thành một màn.
  mang ô, định lao về ký túc xá  mưa, liếc mắt thấy Viêm Tử An chống nạng, cau mày  màn mưa.
Trong khi các bạn học xung quanh hoặc chạy vội  mưa, hoặc dùng chung ô với bạn bè, thì khí chất “ lạ chớ  gần” của Viêm Tử An lúc    vẻ  cô đơn.
 cũng  hiểu    đồng cảm với tên đầu gấu tính tình nóng nảy, động một tí là đánh   nữa.
Đầu óc  bỗng dưng nảy  ý, liền chạy đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn cái ô siêu to khổng lồ ở cửa,  vác đến  mặt Viêm Tử An: “Đi thôi,  đưa  về ký túc xá.”
Khoảnh khắc đó,  trở thành tâm điểm của  ánh .
Viêm Tử An   với ánh mắt phức tạp mấy giây,   gì mà    ô, cùng  bước  ngoài.
Mưa càng lúc càng lớn, Viêm Tử An khập khiễng hình như  gì đó,    rõ.
Bèn hỏi: “Anh   gì cơ?”
Viêm Tử An: “  cô  đặc biệt.”
Lời  … Chậc,  vẻ  đúng lắm.
 hắng giọng, lùi  xa Viêm Tử An một chút, cúi đầu  vẻ ngượng ngùng: “Khụ,    nhé,  đừng  ý đồ gì với  nhé,   thích kiểu của  .”
Viêm Tử An im lặng.
Một lúc lâu ,  bất lực nghiến răng: “Phải  cô là đồ quái đản thì cô mới hiểu ?”
  Viêm Tử An  ướt nửa  vì  lùi  xa, tâm trạng phức tạp.
Về ký túc xá  khi kiểm tra tình hình cây xanh, rễ cây xương rồng quả thật   thối.
Để hiểu rõ,  đành  chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của Viêm Tử An, hỏi : [Anh  thực sự chăm sóc Diệu Diệu của  tử tế ?]
Bên  nhanh chóng trả lời: [Cô đang nghi ngờ ai đấy?]
Hắn  tự tin như  thì  nên nuôi thành  thế  chứ.
Viêm Tử An  trả lời: [ tưới nước tám  một ngày!]
: [Nhìn    tự hào, nhưng  đừng tự hào vội.]
Tưới nước tám  một ngày, cái mà  tưới chắc chắn là nước trong não !
Khó chữa, nhưng    chữa .
 cắt bỏ phần  thối, trồng , bây giờ chỉ  thể phó mặc cho  phận thôi.