Cố Nghi nhớ  cốt truyện một lượt, nghĩ đến chuyến nam tuần [1] mùa xuân, nhưng rõ ràng bây giờ vẫn còn là mùa đông,  lẽ việc chuẩn  cho chuyến nam tuần  bắt đầu  chăng?
“Mấy chuyện của ngự tiền, ngươi  cần tìm hiểu quá nhiều. Nếu thật sự  xuất hành, đến lúc đó chúng  cũng sẽ  thôi.”
Đào Giáp gật đầu: “Nô tì  …” Cô  dừng  một chút   thêm: “ , khi nãy Tiệp dư còn đang ngủ, Triệu Quý nhân  đến thỉnh an,  khi Tiệp dư tỉnh dậy thì cô  sẽ đến đến cảm tạ. Tiệp dư   gọi cô   ?”
Sau yến tiệc Vạn Thọ, cốt truyện  một  nữa  điều chỉnh, quá trình thăng cấp của nữ chính đang diễn . Từ Tài nhân lên Mỹ nhân, giờ là Quý nhân và  chuyến nam tuần mùa xuân, cô  sẽ tiếp tục thăng liền hai cấp lên thành Uyển Tần. Mặc dù hiện tại tước hiệu “Uyển” vẫn   ban, nhưng   liệu đến lúc đó   chỉnh sửa theo đúng nguyên tác  .
Cố Nghi suy nghĩ một lúc  quyết định: “Để  rửa mặt chải tóc  , đến giờ Ngọ hãy gọi cô  đến.”
Đào Giáp ngơ , ngập ngừng : “… Tiệp dư, giờ  là giờ Mùi …”
Cố Nghi: …
Cô ho khan một tiếng: “Hầu hạ  rửa mặt chải tóc .”
Nửa canh giờ , Triệu Uyển  một  nữa bước  chính điện của Hà Lạc điện.
Cố Nghi mặc áo khoác lông màu xanh da trời, lớp lông trắng mịn vòng quanh cổ áo, tóc đen như lụa, đôi môi tô màu son hồng phấn.
Nhìn thoáng qua thì thấy cô vô cùng dịu dàng, dường như những ngày gần đây  càng thêm tươi tắn rạng rỡ.
Cô  khẽ cúi  hành lễ, nhẹ nhàng : “A Uyển tham kiến Tiệp dư.”
Cố Nghi phất tay: “Không cần đa lễ, Triệu Quý nhân  tấn phong,  còn  kịp chúc mừng cô nữa!” Cô đưa cho Triệu Uyển một chiếc hộp gấm nhỏ cỡ bàn tay: “Đây là món đồ nhỏ mới  Ti bảo ti chế tạo, tặng cho Triệu Quý nhân thưởng thức.”
Triệu Uyển hai tay nâng lên đón lấy, thấy nắp hộp   mở sẵn, bên trong là một cây trâm bạch ngọc, đầu trâm chạm khắc hình dáng thỏ ngọc   mặt trăng.
Triệu Uyển mỉm  : “Thiếp   thích. Tạ ơn Tiệp dư ban thưởng.”
“Cô thích là  .” Cố Nghi gật đầu hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-107-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Triệu Uyển khép nắp hộp gấm , : “A Uyển từ khi  Hà Lạc điện luôn  Tiệp dư quan tâm che chở, từ khi chơi đánh bóng đến cả đêm yến tiệc Vạn Thọ tối qua cũng . A Uyển   cách nào báo đáp,   xin Tiệp dư cứ tùy tiện sai bảo.”
Nghe , trong lòng Cố Nghi  khỏi vui mừng, đây   là dấu hiệu cho thấy cuối cùng cô  lấy đủ độ thiện cảm của nữ chính  ?
Cô mím môi  nhạt: “Giữa  và cô thì  gì  chuyện sai bảo, cùng ở chung một điện thì đương nhiên nên giúp đỡ lẫn .”
Triệu Uyển cụp mắt suy nghĩ một lát, nhớ   đầu gặp gỡ Cố Tiệp dư: “Trước đây A Uyển và Tiệp dư từng  chút hiểu lầm, giờ ngẫm  thì là do A Uyển  hiểu lầm Tiệp dư…”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi thoáng chột , chắc hẳn cô  đang  đến chuyện ngọc bội thỏ trắng  .
“Chuyện cũ chớ nhắc  nữa…” Đều là yêu cầu của tình tiết truyện thôi mà!
Triệu Uyển  khẽ , nhưng  ngẩng đầu hỏi: “Tiệp dư hiện tại vẫn còn tò mò về miếng ngọc bội thỏ trắng  chăng? Thiếp   thể kể rõ ngọn ngành câu chuyện về ngọc bội cho Tiệp dư …” Có lẽ Cố Tiệp dư  thể trở thành  mà cô  lợi dụng …
Chuyện … chắc là  cần thiết… …
Mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong quá khứ đầy đau thương  vẫn nên dành cho nam chính thì hơn… Đã là đạo cụ then chốt thúc đẩy tình cảm, nếu  cho cô  thì   ích gì nữa!
Cố Nghi chậm rãi lắc đầu : “Ta  quên chuyện đó từ lâu … Chuyện cũ  cần nhắc  nữa…”
Trong lòng Triệu Uyển  phần thất vọng, nhưng nét mặt vẫn nở nụ  nhạt, khẽ gật đầu. Sau khi  thêm một chén , cô  mới  dậy rời khỏi chính điện.
Đào Giáp gọi cung nữ  phòng khách thu dọn tách và ấm .
Sau khi vài tiểu cung nữ rời , Cố Nghi thấy Đào Giáp  bên cạnh, dáng vẻ    thôi, bèn chủ động lên tiếng: “Ngươi  gì   thì  thẳng  !”
Đào Giáp bật  khúc khích: “Tiệp dư  minh, hôm nay nô tì  một thỉnh cầu đường đột, mong Tiệp dư ban ơn.”
“Ồ?” Cố Nghi khá ngạc nhiên, vì Đào Giáp bình thường ít khi  yêu cầu gì cả: “Ngươi cứ  thử xem, nếu  thể thì  nhất định sẽ thỏa mãn ý nguyện của ngươi!”
Đào Giáp mỉm , má lúm đồng tiền thoáng hiện hai bên má: “Nô tì   ngày mai Ti kế ti sẽ xuất cung mua sắm vật phẩm, nô tì nghĩ  lâu   về thăm nhà. Vì , ngày mai nô tì   cùng Hồ Ti kế  ngoài cung. Chỉ  trong ngày thôi, sáng  chiều về, nô tì  thể về thăm nhà một lát.”