Bước chân của cô vô thức hướng về phía cổng cung điện. Trèo tường thì chắc chắn là  thể, nhưng bây giờ cứ xem xét phương hướng  , ngày mai nghĩ cách tính tiếp?
Lúc  màn đêm dần tối, thị vệ  tuần tra từng nhóm một, Cố Nghi  dám đến quá gần.
Thôi dẹp , đành tưởng tượng thôi .
Việc xuất cung  lúc  chắc chắn là  thể.
Cô đang định    thì  thấy một bóng  đang  đến con hẻm  cổng cung điện, đám thị vệ đều tản  nhường đường.
Giữa tòa nhà đồ sộ  một con hẻm dài.
Cố Nghi chỉ  thấy    một  đến, mặc trường bào màu xanh,  n.g.ự.c là bổ tử [2] cá bay.
Gian thần đầu tiên của triều đại Đại Mạc – Cao Quý công công.
Cố Nghi xách đèn lồng trốn ở góc đường hẹp của cung điện, phía  cô là con đường đá dẫn  hoa viên.
Cô  dám  chuyện với Cao công công một cách đột ngột như .
 cung cấm   lúc khuya, cô   về  khi Cung chính ti bàn giao chìa khóa.
Nếu   chuyện với ông  bây giờ thì sẽ   cơ hội nào nữa.
Liều luôn! Dù  c.h.ế.t thì cũng sống  thôi!
Cố Nghi  yên tại chỗ chờ đợi.
Người đến càng lúc càng đến gần, đầu đội mũ  rèm che, tấm vải đen che cả khuôn mặt.
Thân hình thẳng tắp, bước   nhanh cũng  chậm,  n.g.ự.c  vật tổ cá bay, mắt rồng tròn xoe, trông vô cùng uy nghiêm.
Cố Nghi   sợ sệt, lui về phía  mấy bước.
Những cành cây khô  mặt đất  cô giẫm lên phát  tiếng kêu răng rắc,  đặc biệt giòn tan trong sự hoảng loạn và im lặng của màn đêm.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn  quẹo qua góc đường, đảo mắt  quanh liền  thấy một cung nữ đang cầm đèn lồng  ở góc hoa viên.
Hắn ngước mắt lên liếc  trâm cài đầu của cô,   là cung nữ, nhưng   nhớ  cấp bậc cụ thể.
Cố Nghi vội vàng quỳ xuống : “Vấn an Cao công công.” Tòng nhất phẩm, từ Mỹ nhân trở lên.
Tiêu Diễn im lặng,   từng  thấy nữ nhân  bao giờ, đoán chắc là Mỹ nhân mới .
 tranh vẽ khác xa với  thật,    thấy Mỹ nhân mới trong cung,   tròn méo  , họ Trương  họ Vương.
Nhìn thấy Cao công công  mặt im lặng, Cố Nghi dừng bước chân , lập tức : “Ta là Cố Mỹ nhân của Tú Di điện.” Chờ một lúc, cô trầm giọng  thêm: “Chính là   đưa hạt đậu bằng vàng.”
Tiêu Diễn  rõ đạo đức   của Cao Quý, nên  khi  thấy  liền khinh thường một tiếng.
Cố Mỹ nhân  đưa hạt đậu bằng vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-11-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hắn nhấc chân rời .
Lúc  ngang qua Cố Nghi, cô lập tức quỳ gối : “Cung tiễn Cao công công!”
Cô vội vàng quỳ xuống nên ngọn đèn lay động trong gió, chân nến ở giữa nghiêng   cháy lớp giấy bạc che bên ngoài.
“A… cái …”
Cố Nghi sợ  lửa lan lên , vô thức ném đèn lồng  xa.
Ánh lửa b.ắ.n tung tóe, một tia lửa nhỏ bay  tấm vải mỏng màu đen,  bén lửa lên chiếc mũ  rèm của Cao Quý công công  mặt.
Tự  tự chịu…
Tiêu Diễn cẩn thận cởi chiếc mũ  rèm che xuống, dùng đôi ủng da giẫm lên tia lửa đang cháy và chiếc đèn lồng tròn  lăn xuống.
Xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm.
 Cố Nghi vẫn  thể  rõ khuôn mặt của Cao Quý công công  mặt. Trong đêm tối, đôi mắt của  sáng như  băng, lông mày  cau , ẩn chứa sự mạnh mẽ.
Gian thần đầu tiên của triều đại Đại Mạc mà   trai như … Có chút  đáng tin…
Cố Nghi chỉ dám   như ,  đó vội vàng cúi đầu: “Cao… Cao công công,    cố ý. Công công   chứ?”
Tiêu Diễn dâng lên ý nghĩ  g.i.ế.c , con d.a.o ngắn trong tay   rơi từ cổ tay áo xuống lòng bàn tay, giấu  ống tay áo choàng rộng.
Cố Nghi cúi đầu run rẩy lấy từ trong tay áo  một chiếc khăn tay màu trắng: “Cao công công, mặt  dính đầy bụi đen,   rõ mặt,    lau ?”
Tiêu Diễn suy nghĩ hồi lâu,  đó thu hồi d.a.o găm, nhấc chân rời .
Cố Nghi  thấy  bước , hai chân cô nhũn    mặt đất, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Người đó chắc chắn   Cao Quý.
Cao Quý trong sách là một  đàn ông trung niên  khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng, đôi mắt hẹp dài.
Người đàn ông   là một thanh niên  đôi mắt hoa đào, hơn nữa  trán còn  một vết sẹo nông.
Trong sách  một chương  về việc Tiêu Diễn cải trang thành Cao Quý để g.i.ế.c .
Tuy rằng   phần mở đầu, nhưng Tiêu Diễn nhất định  khả năng cải trang thành Cao Quý.
Từ đây Cố Nghi đoán    chính là hoàng đế tàn nhẫn Tiêu Diễn.
Cố Nghi  một lúc mới bình tĩnh  .
Vẫn nên trở về tắm rửa   ngủ thôi.
Sáng sớm ngày thứ ba, Cố Nghi dậy sớm.