Hai  bước xuống xe,   phố thật sự  thu hút ánh . Đám gia nhân lập tức dẫn họ đến một cửa tiệm lộng lẫy rực rỡ, trong tiệm  nhiều , đó là một cửa hàng bán đồ cổ và trang sức tên là Trân Bảo các.
Ông chủ tiệm tuy  từng gặp khách hàng nhưng  thấy phía  họ  tỳ nữ và tùy tùng thì chắc chắn là  giàu  quyền quý. Ông  nhiệt tình chào đón: “Quý khách, mời lên lầu,  lầu  những mẫu mới đến, còn  cả trâm cài đặt  theo yêu cầu.”
Cố Nghi gật đầu, để mặc ông chủ dẫn lên lầu.
Trâm cài trong cung dĩ nhiên  , nhưng trâm cài bên ngoài  thú vị hơn. Mẫu mã gần gũi với đời sống,  nhẹ hơn và  đắt!
Đào Giáp chọn  một chiếc trâm cài hình bướm năm màu, Cố Nghi chọn một chiếc trâm hình thanh điểu bằng ngọc bích, Triệu Uyển thì cầm một chiếc ngọc bội hình én bay, hỏi Cố Nghi: “Nghi tỷ tỷ, miếng ngọc bội    ?”
Cố Nghi định đáp, nhưng   thấy phía  vang lên một giọng nam khẽ run.
“A Nghi…”
A Nghi?
Cố Nghi  đầu , thấy một thanh niên đang  ở góc cầu thang.
Người  mặc một bộ áo dài màu xanh đậm, dáng vẻ mảnh khảnh thanh tao, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, nhưng sắc mặt   tái nhợt.
Ông   là ai thế? Tại   gọi cô là A Nghi?
Cố Nghi im lặng   gì, Triệu Uyển cũng buông miếng ngọc bội trong tay xuống,  khỏi   thanh niên  thêm một cái.
Mê Truyện Dịch
Ông chủ tiệm nhận   mới đến, liền vội vàng bước nhanh về phía  chào đón: “Chu công tử, ngài đến lấy tượng Phật ngọc mừng thọ của lão phu nhân  ? Tiểu nhân  chuẩn  sẵn , bây giờ sẽ cho  mang  xe cho ngài.”
Chu Đình Hạc vì tiếng chào  mới bừng tỉnh, lịch sự đáp: “Làm phiền ông chủ .” Ông chủ lập tức xoay    việc.
Chu Đình Hạc ngước mắt  Cố Nghi một  nữa, chỉ thấy cô đang   với vẻ mặt bình thản, dường như  quên mất sự tồn tại của   …
Anh  khẽ mấp máy môi   gì đó, nhưng    bắt đầu từ . Chung quy cũng là    phụ lòng Cố Nghi…
Cố Nghi thấy    dáng vẻ    thôi, trong đầu cô  tự diễn  chỉnh một bộ phim dài hai trăm tập.
Xem , nguyên chủ Cố Mỹ nhân cũng là một nữ nhân  câu chuyện riêng. Chu công tử  chắc chắn  một đoạn tình duyên đầy đau khổ với cô , nếu     thể gọi cô là “A Nghi”  chứ.
Ở thành Phủ Châu nhỏ bé , tình cảm nam nữ nảy nở, gặp gỡ hàng ngày, nhưng tiếc  nhà họ Chu  tán thành, nhà họ Cố  mưu cầu danh lợi, Cố Mỹ nhân  đưa thẳng  Kinh thành, cuối cùng một bước tiến cung, cô và Chu công tử chỉ  thể chia ly trong tiếc nuối.
Thật sự là một khi bước  cửa cung sâu thẳm như biển, từ đó Chu lang cũng trở thành  qua đường.
Cố Nghi  khi tự  thành cảnh diễn trong đầu, lập tức   chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-120-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Vẫn là đừng  mắt đối mắt  nữa, kẻo  kích hoạt mạch truyện  . Trong sách chắc chắn   chuyện yêu hận tình thù của Chu công tử Phủ Châu !
Chu Đình Hạc thấy ánh mắt cô thản nhiên  , lòng chợt trĩu nặng.
Chân    khỏi tiến lên vài bước: “Cố… phu nhân…  lâu  gặp, Đình Hạc xin  hành lễ…” Nói ,   cúi chào cô.
Cố Nghi  ông  đột ngột bước đến  mặt ,   cứng đờ trong giây lát.
Đình Hạc…
Chu Đình Hạc…
Cố Nghi cố moi trí nhớ, một  nữa xác nhận trong sách đúng là    .
Cô cố gắng nở một nụ  ôn hòa: “Chu công tử  cần đa lễ.”
Xin chào và tạm biệt!
Cố Nghi buông một câu  đầy lúng túng nhưng vẫn đầy lịch sự    định rời .
Chu Đình Hạc bỗng nhiên đưa tay như thể  nắm lấy góc áo choàng của cô.
Cố Nghi giật , cả  run lên, trong lòng như trào dâng sóng gió, chỉ kịp né tránh ngay tức khắc.
Một ông    chút chức tước nào như  mà  công khai níu kéo một vị phi tần, hai chúng   lẽ sẽ  còn  mạng !
Cô nghiêm giọng : “Chu công tử, xin tự trọng!”
Chu Đình Hạc thấy cô kinh ngạc đến mức tròn xoe đôi mắt, giọng  dường như run rẩy,   đành thu tay về một cách đầy tiếc nuối.
“Phải… Tại hạ thất lễ …”
Cố Nghi   nấn ná thêm một giây nào nữa, lập tức buông chiếc trâm cài trong tay .
Chu Đình Hạc như một hố lửa nóng bỏng, cô    thể nắm bắt  mối tình đầy trắc trở giữa   và nguyên chủ Cố Mỹ nhân là như thế nào.
Cô liếc  Triệu Uyển –  cũng đang đầy vẻ kinh ngạc,  giục: “Chúng   thôi.”
Triệu Uyển ngẩng lên  kỹ Cố Nghi, thấy cô vẻ mặt nôn nóng nhưng  hề buồn bã,  giống như  gặp  tình lang xưa chia ly trong oán hận, nhưng  cử chỉ của Chu Đình Hạc, rõ ràng   vẫn còn lưu luyến Cố Tiệp Dư.