Sự tức giận vì  xem thường, sự buồn  khi nhận  bản   tự  đa tình và cơn ghen tuông khi  thấy Chu Đình Hạc ngập ngừng     thôi, tất cả cuộn trào trong lồng n.g.ự.c Tiêu Diễn.
Hắn khẽ nhắm mắt   mở , im lặng một lúc lâu,  đó lạnh lùng : “Đêm nay đến đây thôi.” Sau đó lập tức  dậy rời .
Trong lòng   nảy sinh ý  g.i.ế.c , vì  sợ nếu ở  thêm,  thể  sẽ g.i.ế.c Chu Đình Hạc trong cơn tức giận.   nhà họ Chu, lúc   thể g.i.ế.c .
Cố Trường Thông như  đại xá, lập tức  dậy  theo. Cả đoàn  vội vàng trở về nhà họ Cố.
Trên đường , Tiêu Diễn im lặng,  thể đoán  cảm xúc.
Cố Trường Thông trong lòng hoảng sợ, chỉ  linh hồn rời khỏi  xác, bay  về nhà để báo cho Cố Nghi  tình hình.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, ông  lên tiếng khuyên nhủ vài câu, giải tỏa  khí căng thẳng, nhưng   dám.
Ông đánh bạo ngước mắt  kỹ sắc mặt hoàng đế, dường như  giận nhưng   là cơn giận dữ gì lớn. Suốt mấy ngày qua, hoàng đế luôn tỏ  ôn hòa, đối đãi với  khác  khoan dung.
Cố Trường Thông tự trấn an trong lòng rằng đây chỉ là một mối tình thoáng qua thời trẻ, giờ Cố Nghi  là phi tần trong cung,  lẽ hoàng đế sẽ  để tâm nhiều…
Trăng sáng  lên đến giữa trời.
Cố Nghi liếc   ngoài cửa sổ, khung cảnh yên tĩnh đến mức  một tiếng động, cô cũng  rõ liệu  qua giờ Tý  .
Cố Trường Thông  cho một tiểu  về báo rằng họ sẽ dùng bữa bên ngoài, nên  cần chờ, nhưng Cố Nghi  dành cả buổi chiều  món bánh ngọt hoa hạnh, khó khăn lắm mới   một đĩa bánh  ngon   mắt, cô  cam lòng để  việc trôi qua như .
Thôi thì… đợi thêm một lát nữa …
Trên đĩa bạc xếp bốn chiếc bánh hoa hạnh trắng muốt, phía   điểm xuyết bằng năm cánh hoa nhỏ xíu  từ đậu đỏ.
Cố Nghi  luyện tập hàng chục , bốn chiếc bánh  là những cái tròn trịa và  mắt nhất.
Đĩa bạc  đặt  bếp than, bên  là chiếc lò sưởi nhỏ mà Cố Chiêu mang tới, đang giữ mấy chiếc bánh cho nóng.
Cố Nghi chạm nhẹ , cảm giác vẫn còn ấm nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-128-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô buồn chán nghịch lò sưởi, sợi dây bạc lắc lư, phát  những âm thanh leng keng nhẹ nhàng.
Cuối cùng, từ ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Cố Nghi vui mừng  dậy, vội vàng bước nhanh  mở cửa.
Hai gia đinh cầm đèn lồng trắng dẫn đường, cô  kỹ,    họ chính là Cố Trường Thông và Tiêu Diễn. Cả hai đều mang giày da, khoác áo choàng đen.
Cố Trường Thông hai má ửng đỏ, trông như  uống rượu, nhưng sắc mặt của Tiêu Diễn  tái nhợt.
Cố Nghi cúi  hành lễ, : “Công tử  về…”
 Tiêu Diễn  đáp lời.
Cố Trường Thông  gượng vài tiếng: “Hôm nay đường  xa, đêm cũng  khuya, công tử nên nghỉ ngơi sớm.”
Vừa , ánh mắt ông  chăm chú  về phía Cố Nghi.
Cố Nghi    nhận , cô chỉ mải  chằm chằm  Tiêu Diễn,    để ý đến sự lo lắng của Cố Trường Thông, nên cũng  hiểu ánh mắt của ông.
Cô  dịch , mời Tiêu Diễn  trong phòng.
Hắn  bước từ bên ngoài gió lạnh , áo choàng phủ đầy sương giá lạnh lẽo. Khi lướt qua cô, như thể  một cơn gió lạnh thổi qua.
Cố Nghi thấy    phòng, liền đóng cửa ,    vui vẻ: “Hôm nay chắc hẳn công tử  mệt ,   buổi chiều   ít bánh hoa hạnh, vẫn còn để  lò, hiện giờ vẫn còn ấm. Công tử   nếm thử ?”
Tiêu Diễn liếc  đĩa bạc, quả nhiên thấy mấy chiếc bánh, nhưng  chẳng  chút thèm ăn nào, cũng  hề  hứng thú. Hắn chỉ lặng lẽ đưa tay tự cởi áo choàng, tùy ý ném nó xuống bên cạnh giường.
Dù Cố Nghi  chậm hiểu đến , nhưng đến lúc  khi thấy  cứ im lặng mãi, cô cũng cảm nhận  sự khác thường.
Cô nở một nụ  nịnh nọt, khẽ hỏi: “Bệ hạ,  chuyện gì ?” Trong lúc căng thẳng, cô quên cả việc đổi cách xưng hô,   đoán: “Có  hôm nay gặp  chuyện gì  vui ?”
Mê Truyện Dịch
Đây là lời giải thích duy nhất mà cô  thể nghĩ !
Tối qua Tiêu Diễn vẫn còn  vui vẻ mà!
Tiêu Diễn thấy cô  vẻ dè dặt, bỗng bật  lớn: “Hôm nay trẫm  đến một đồn điền  bên ngoài thành, cùng uống rượu với ông chủ và thiếu công tử của đồn điền  đó,   một câu chuyện  thú vị.”