Trời cao trong xanh, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu khắp con đường chính dài sáu thước bên ngoài cổng thành.
Cố Nghi tỉnh dậy bởi cơn đau đột ngột như d.a.o cắt.
Cô mở mắt, chỉ thấy đầu đau nhói, trong tâm trí lóe lên một tia sáng trắng quá đỗi quen thuộc, lúc xa lúc gần.
Không xong ! Lại là cái bùa tử thần của cốt truyện !
Chỗ nào trong cốt truyện   lệch  ư!
Cố Nghi gắng gượng chịu đựng cơn đau nhói trong đầu, vội vàng lăn  khỏi giường.
Cô vơ lấy một bộ áo lụa đơn giản màu trắng, vội vã khoác lên  chiếc áo choàng đen để cạnh giường, xỏ giày da   lao  ngoài.
Lúc  trời  sáng rõ, cô chạy  sân túm lấy một gia nhân, vội vàng hỏi: “Bây giờ Uyển phu nhân đang ở ?”
Gia nhân  cô, kinh hãi  vẻ mặt nhăn nhó và mái tóc rối tung của cô, lắp bắp: “Uyển… Uyển phu nhân vẫn đang ở trong phòng, nô tì  đến xem, dường như phu nhân đang thêu…”
Vậy   nữ chính !
Cố Nghi đặt tay lên trán, tiếp tục hỏi: “Công tử ? Công tử hiện đang ở ?”
Gia nhân run rẩy đáp: “Công tử… công tử sáng sớm  cùng Vương viên ngoại lang khởi hành  đến  trang nhà họ Chu ngoài Li Sơn  ạ…”
Sáng sớm   ,  mà  ngủ say đến mức chẳng   gì…
Trà trang nhà họ Chu…
Chuyến  Phủ Châu  vốn dĩ  là một nhánh rẽ ngoài cốt truyện. Liệu việc Tiêu Diễn  đến  trang     cốt truyện chệch hướng ?
Cố Nghi  suy nghĩ  nhanh chóng   khỏi sân, cô gấp gáp : “Mau, gọi  đánh xe tới đây,   đến  trang nhà họ Chu ngoài thành!”
Gia nhân thấy cô  vẻ hoảng hốt, lập tức nhận lệnh và nhanh chóng báo cho Cố phu nhân .
Khi Cố Nghi   lên xe ngựa, Cố phu nhân vội vàng chạy đến,  bên ngoài xe hỏi: “Tiểu Nghi, con định  ? Công tử  chắc hẳn đang lo công vụ,  con     gì?”
Bà    đưa tay bám chặt lấy cửa xe, cố gắng giữ cô .
Cố Nghi cảm thấy đầu đau như  nổ tung, cô dựa  vách xe, hít sâu một   nhẹ nhàng thở , cố giữ giọng bình tĩnh: “Trong lòng con cảm thấy  yên tâm về công tử,  đến đó chỉ để lặng lẽ xem tình hình   về ngay. Mẹ đừng lo lắng.”
Nói xong, cô liền giục  đánh xe: “Đi thôi, mau đến  trang nhà họ Chu ngoài Li Sơn!”
Cố phu nhân  ngẩn ngơ, chỉ   theo chiếc xe ngựa màu xanh dần  xa.
Chiếc xe lao nhanh  đường hướng  khỏi thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-132-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Khi mặt trời   ngả về tây, Cố Nghi cuối cùng cũng  thấy một ngọn đồi thấp – Li Sơn. Trà trang nhà họ Chu  ngay  đó.
Người đánh xe khó xử : “Phu nhân, ngọn đồi   mở đường, xe ngựa  lên  khó.”
Khi đến đây, Cố Nghi thấy cơn đau đầu dịu  đôi chút, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem   đoán đúng !
Cô kéo rèm xe lên,  thấy con đường mòn quanh co dẫn lên núi: “Không , dừng ở đây ,  sẽ tự lên núi.”
Người đánh xe liền kéo dây cương, dừng xe .
Cố Nghi xuống xe, nhanh chóng bước lên núi.
Cô  gặp Tiêu Diễn càng sớm càng , chỉ khi  cô mới  thể yên tâm.
Khi  đến lưng chừng núi, đột nhiên âm thanh của đao kiếm chạm  vang lên bên tai. Tim cô chùng xuống, bước chân càng nhanh hơn, vội vàng chạy về phía nơi phát  âm thanh đó. Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng  mũi, tiếng bước chân dồn dập, tiếng dây cung vang lên loạn xạ.
Cô băng qua những bậc thang đá cuối cùng,  thấy  trang hoang tàn giữa mùa đông, cây cối khô héo, màu xanh  nhạt, những cành cây vàng úa  phủ lớp sương lạnh.
Chu Đình Hạc   hơn mười tên sát thủ mặc áo đen che mặt   từ  , trong lòng lập tức rối loạn.
Đám hộ vệ mà Hoàng công tử mang theo chỉ  mười hai , đều là cao thủ, nhưng những kẻ áo đen  đều là những kẻ liều mạng, g.i.ế.c chóc hung bạo.
Mục tiêu của chúng  ai khác chính là Hoàng công tử.
Không, là hoàng đế!
Chu Đình Hạc  hai ba gia nhân trung thành của  trang hộ tống, cuống cuồng lui về phía nhà gỗ trong trang viên.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên,    thấy một bóng đen cầm trường đao lao  từ  bụi cây, nhắm thẳng  lưng hoàng đế.
Chính là ông chủ Cốc!
Lúc , hoàng đế tay cầm thanh đao ngắn, đang mệt mỏi đối phó với hai tên sát thủ mặc đồ đen  mặt.
Chu Đình Hạc đang định hét lên cảnh báo thì chợt thấy một bóng  khoác áo choàng đen lao nhanh từ bậc thềm đá lên.
Bóng   mang đôi giày da bước qua lớp cỏ khô,  ảnh như cơn gió lao về phía hoàng đế.
Khi nhận  khuôn mặt của  đó, Chu Đình Hạc thoáng chốc kinh hãi đến sững sờ.
Cố Nghi!
Cố Nghi  bước lên bậc thềm đá, liền thấy một gã to con râu ria xồm xoàm vung đao nhắm  lưng Tiêu Diễn.