Cố Nghi   chiếc thùng  đầy phân nửa, tốc độ mưa rơi dường như cũng chậm .
“Mùa hè thì dột vẫn còn chịu , nhưng nếu đến mùa đông thì thật khó mà sống nổi… Đợi khi   bạc ,  đút lót một ít,  khi sẽ nhanh hơn.”
Lời  dứt, bên ngoài cửa Bình Thúy cung vang lên những tiếng bước chân đều đặn.
Đào Giáp  , vui mừng : “Tài nhân, là  của Thượng Nghi cục!”
Thượng Nghi cục…
Cố Nghi lập tức  dậy, bước  cửa , thấy một nhóm nữ quan mặc áo xanh biếc, thắt khăn đỏ ở eo, tay cầm khay tròn chạm khắc hoa văn tùng, trúc, mai và hạc.
 là  của Thượng Nghi cục.
Mê Truyện Dịch
Cô sững sờ  nữ quan áo xanh dẫn đầu, thấy bà   khom gối : “Vấn an Tài nhân. Chúc mừng Tài nhân  hỷ sự lớn!”
Cố Nghi do dự hỏi: “Hoàng thượng…  lật thẻ bài của  ư?”
Nữ quan áo xanh gật đầu, mỉm  : “Chúc mừng Tài nhân  hỷ sự lớn!”
Đào Giáp bên cạnh cũng lập tức cúi  hành lễ: “Chúc mừng Tài nhân  hỷ sự lớn!”
Thấy Cố Nghi im lặng  , nữ quan liếc  xung quanh Bình Thúy cung, phát hiện sơn đỏ  bong tróc, mái ngói dột nước, sân vườn hoang vắng, đất trong sân  còn lầy lội, nhiều chỗ đầy hố lồi lõm.
Bà  khẽ nhíu mày, lập tức nghiêm mặt  lệnh cho các nữ quan phía : “Mau đến mấy ti của Thượng Công cục và Xưởng thủ công để điều  đến đây. Bình Thúy cung chuẩn  nghênh đón thánh giá, nếu  gì chậm trễ thì sẽ theo quy định mà phạt.”
Sau giờ Ngọ, các ti  lượt đưa  và vật dụng đến Bình Thúy cung, những viên ngói xanh  dột  nhanh chóng  sửa chữa.
Người của Xưởng thủ công tươi , cúi   Cố Nghi : “Tài nhân xem, tất cả   sửa xong , chắc chắn sẽ  còn dột nữa, rêu  mái cũng   dọn sạch. Tài nhân  xem, ngói xanh  ánh nắng sáng bóng.”
Cố Nghi ngẩng đầu : “Tay nghề  lắm.”
Người của Xưởng thủ công thở phào nhẹ nhõm, cúi   lui  ngoài.
Ti trân ti liên tiếp mang đến rèm châu và một bức bình phong sơn thủy, Ti thái ti   bộ chăn gối và vải lụa.
Cố Nghi   sân, thấy cổng sơn đỏ cũng   sơn  kỹ lưỡng, đỏ rực nổi bật. Cung nhân đang cần mẫn  lấp  các hố mà cô vất vả đào để chơi trò đánh bóng, san phẳng đất  phủ lên lớp đất mới, trông ngay ngắn sạch sẽ.
Cố Nghi: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-149-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô đảo mắt  quanh,  thấy hai cung nhân hợp lực khiêng một cái chum nước lớn  sân.
Chiếc chum bằng sứ xanh đen, bụng tròn, cao hơn nửa , đặt   sân nhỏ, cảm giác  vẻ lớn hơn cả chiếc chum mà Tư Mã Quang từng đập vỡ.
Cung nhân tươi  : “Tài nhân  thể trồng sen, nuôi cá trong chum nước , khiến cho sân vườn thêm phần sinh động. Sân nhỏ chỉ  một cây sơn  thì  đơn điệu.”
Cô chỉ mỉm  gật đầu, đáp một tiếng “Ừ”.
Đến đúng giờ Dậu.
Sau khi tắm xong, Cố Nghi  các cung nữ vây quanh,  cho cô một bộ váy mới. Váy lụa đỏ thẫm, áo lụa xanh đậm khoác bên ngoài, móng tay  sơn đỏ, tóc vấn thành búi, phía  tóc là sợi dây tua rua vàng rủ xuống.
May là hai bên sảnh đều  đặt những tảng băng lớn, nên mặc nhiều lớp áo mà vẫn  thấy nóng.
 Cố Nghi  cảm thấy  chút lạ lẫm. Dù cô  từng tiếp xúc với Thượng Nghi cục, nhưng   nào  trang trọng như hôm nay. Có   đây khi cô  phẩm cấp cao hơn,  việc diễn  đơn giản hơn, còn bây giờ chỉ là Tài nhân nên  việc  cẩn thận hơn?
Khi nữ quan của Thượng Nghi cục thấy  việc  chuẩn  xong xuôi, bà  cúi chào và dẫn đoàn  rời , để   khí tĩnh lặng trong Bình Thúy cung.
Cố Nghi  định  xuống uống một chén  thì  thấy tiếng Cao Quý công công quen thuộc vang lên: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cô căng thẳng siết chặt tay, bước nhanh  cửa, cúi chào: “Thần  tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”
Lâu ngày  đến Bình Thúy cung, Tiêu Diễn  thấy trong sân chỉ  duy nhất một cây son   cao lớn thì bất chợt sững sờ trong giây lát,  đó mới  về phía Cố Nghi,  đang cúi đầu hành lễ.
“Bình .”
Cố Nghi  dậy, ngẩng đầu lên mới thấy Tiêu Diễn đầu đội mũ miện,  mặc thường phục màu vàng sáng,  n.g.ự.c thêu hình rồng cùng với ngôi , mặt trời và mặt trăng. Đôi mắt  bình tĩnh  một gợn sóng.
Cô thầm nghĩ: Người xa lạ quen thuộc nhất.
Tiêu Diễn thấy Cố Tài nhân  ngẩn   ,   hành động  lời  nào, liền tự  bước  Bình Thúy cung.
Cao Quý công công khi lướt qua cô thì  khỏi trừng mắt  cô với vẻ giận dữ.
Cô    thế! Lần    còn nhanh nhẹn lắm !
Cố Nghi như bừng tỉnh, vội vàng   bước theo,  bên cạnh bàn trong sảnh hỏi: “Hoàng thượng  dùng   ạ?”