Đi gần đến nơi, cô mới nhận  đó đúng là Đào Giáp.
Cố Nghi liền nấp  một gốc cây, chỉ thấy Đào Giáp hướng về phía Tây mà vẫy tay.
Chốc lát , từ phía tây trong bóng tối lờ mờ ánh đèn, một bóng  cao lớn bước .
Ai ?
Cố Nghi tập trung quan sát.
Thấy  n.g.ự.c  đó ánh lên lớp giáp bạc lạnh lẽo.
Là Tề Sấm.
Mê Truyện Dịch
Đào Giáp  quen  Tề Sấm từ  ?
Hình như… cũng hợp lý…
Dù gì thì Đào Giáp cũng   cung từ năm tám tuổi, quen  thống lĩnh cấm quân cũng chẳng  chuyện lạ…
Tề Sấm tai thính mắt tinh, Cố Nghi  dám đến quá gần,      hai  họ đang  gì.
Cô chỉ thấy Đào Giáp đưa cho Tề Sấm một vật gì đó  gói trong khăn tay.
Cố Nghi trong lòng thót lên một cái.
Chẳng lẽ là… tề mẫu châu?
  cô thấy Tề Sấm đưa tay nhận lấy, dễ dàng mở chiếc khăn , bên trong dường như chỉ là một vật tròn tròn,   ngả vàng…
Được , hóa  chỉ là bánh trung thu…
Cố Nghi thoáng chốc cảm thấy   lẽ  suy nghĩ quá nhiều, nhưng Đào Giáp đưa bánh trung thu cho Tề Sấm, là đang thầm yêu   ?
Đây là kiểu CP hài hước gì thế ?
Tề Sấm – nhân vật nam phụ trong truyện, chắc chắn  thích nữ chính chứ!
Cố Nghi  quan sát thêm một lát, thấy Tề Sấm dường như chỉ thật sự đang ăn bánh trung thu.
Cảm thấy đạo đức cuối cùng cũng thắng thế.
Cố Nghi  , chọn một con đường nhỏ khác để rời .
Cô  khá xa trong ngự hoa viên, mới dừng bước, ngẩng đầu  lên mặt trăng.
Vầng trăng tròn sáng tỏ treo cao  bầu trời đen kịt.
Dù xa cách ngàn dặm, nhưng  cùng ngắm chung ánh trăng sáng.
 mặt trăng hôm nay, dù thế nào cũng  còn là mặt trăng của ngày xưa nữa.
Cố Nghi thở dài một , bước tiếp về hướng Tây Uyển.
Đi   mấy bước, cô  thấy phía , nơi ánh đèn cung điện mờ ảo, hiện  một bóng lưng màu vàng sáng,  áo thêu họa tiết rồng cuộn.
Cô hít một , dừng chân ,  đó ngẩng đầu , hướng  đang  rõ ràng là về phía đài ngắm trăng.
Thật là kiên trì…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-158-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi  khỏi khẽ  một tiếng.
Tiêu Diễn  thấy âm thanh,  đầu : “Ai ở đó?”
Cố Nghi tim đập mạnh, đang định bước  khỏi bóng cây thì chợt  một giọng  dịu dàng vang lên chen : “Bệ hạ thứ tội, thần  chỉ đang ngắm trăng.”
Là giọng của Triệu Uyển.
Cố Nghi lập tức nép    cây.
Tiêu Diễn thấy một bóng  từ con đường đá tối tăm bước ,  thấy cô  vận y phục lộng lẫy: “Là nàng ?”
Triệu Uyển uyển chuyển cúi chào: “Thần  thỉnh an bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ  tiếng ve kêu vang.
Cô   cúi đầu  nữa: “Thần  tạ ơn bệ hạ    ban thưởng trong yến tiệc Trung Thu.”
Tiêu Diễn phất tay: “Đứng lên .”
Triệu Uyển ngẩng đầu, chăm chú  . Có lẽ vì  uống rượu, ánh mắt của  khẽ lay động, như mặt nước lấp lánh.
Cô  liếc  về phía đình đón gió  mặt: “Bệ hạ định đến đài ngắm trăng để ngắm trăng ?”
Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng, nhấc chân định , nhưng khi  bước , bỗng một cơn đau nhói bất ngờ như kim châm đ.â.m  thái dương.
Tiêu Diễn đưa tay lên ôm đầu, chân khẽ loạng choạng.
Triệu Uyển vội đỡ lấy , giọng đầy lo lắng: “Bệ hạ   chứ? Có cần gọi thái y ?”
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trán nhói lên từng hồi. Đứng một lúc lâu mới thấy cơn đau từ từ lắng xuống.
“Không .” Hắn xoay  định  về, giờ đây  còn hứng thú ngắm trăng nữa.
Triệu Uyển vẫn đang đỡ cánh tay  của , nhưng theo động tác của , cô  bất ngờ  kéo mạnh về phía , chân trượt  ngã nhào xuống con đường đá.
Tiêu Diễn theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô   xoay  kéo cô   dậy.
Hai  đối diện , ánh mắt  khỏi chạm .
Vãi đái!
Cố Nghi   gốc cây, cách một   gần  xa, chứng kiến một màn “Marry Sue” kinh điển: ngã xuống đất, ôm , xoay  ba  liền!
Má ơi, hôm nay là ngày gì ! Ngày quan sát couple !
 là chọc mù mắt cô !
Cố Nghi  tại chỗ, hít sâu vài   lập tức   rời .
Đổi đường khác , chẳng lẽ vẫn   !
Vừa  vững, Tiêu Diễn lập tức buông tay.
Gương mặt Triệu Uyển ửng đỏ, cô  lùi một bước  : “Đa tạ bệ hạ.”
Tiêu Diễn khẽ chỉnh  tay áo, ngẩng đầu thì thấy Cao Quý công công cầm đèn lồng hối hả bước tới: “Bệ hạ ở đây, lão nô tìm mãi.” Vừa , ông  liếc  Uyển Mỹ nhân  bên cạnh với vẻ ngượng ngùng: “Uyển Mỹ nhân cũng ở đây ? Đây là   đến đài ngắm trăng ?”
Hôm nay là Trung Thu, vốn là ngày lật thẻ bài, ban ngày dù   kêu “ ”, nhưng chẳng lẽ hoàng đế   đổi ý định  lúc ?