Tiêu Diễn  thấy tóc cô  búi, mặc bộ váy áo giản dị màu nhạt, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác xanh đậm, quả thực trông giống như  mới thức dậy.
Thấy Tiêu Diễn im lặng, Cố Nghi  , cố đổi chủ đề: “Bệ hạ   đến Tây Uyển?”
Chẳng   mới ở đài ngắm trăng cùng nữ chính     ? Sao bây giờ trông tâm trạng  kém thế ?
Tiêu Diễn  đáp, Cao Quý công công bên cạnh  mỉm  : “Cố Tài nhân thật chu đáo, bệ hạ đêm nay đến ngắm trăng, hiện giờ  chút mệt mỏi. Lão nô đang định sai  mang canh giải rượu đến, lúc  bệ hạ  thể   nghỉ ngơi tại Bình Thúy cung, lão nô sẽ  gọi  ngay.”
Hoàng đế vẫn  đó,  lập tức phủ nhận lời ông .
Mê Truyện Dịch
Cao Quý công công trong lòng thầm vui mừng, vội sai  đến phòng bếp chuẩn  canh giải rượu,   sang Cố Nghi : “Phiền Cố Tài nhân pha cho bệ hạ một ấm  nóng.” Vừa , ông   đẩy cánh cửa Bình Thúy cung  rộng hơn, cúi  mời hoàng đế  điện.
Cố Nghi: …
Thấy Tiêu Diễn thực sự bước qua ngưỡng cửa, Cố Nghi đành cúi  hành lễ: “Thần   pha  ngay.”
Nhân lúc pha , Đào Giáp nhanh chóng lấy một dải lụa buộc gọn mái tóc dài của Cố Nghi,  thắt  chiếc đai lưng màu xanh cho cô.
Cố Nghi bưng bộ dụng cụ dùng   phòng khách, nhưng  thấy Tiêu Diễn đang  lặng lẽ trong sân, dường như đang ngắm  bể nước.
Cố Nghi nhẹ nhàng bước tới  lưng : “Bệ hạ đang ngắm cá ?”
Tiêu Diễn   đầu , chỉ đáp: “Trẫm đang ngắm trăng.”
Cố Nghi nhón   lên, quả nhiên thấy  mặt nước gợn sóng phản chiếu một vầng trăng tròn, bóng cá bơi lượn bên , khiến bóng trăng lúc tụ , lúc tan .
Hoa trong gương, trăng  nước.
Được thôi.
Cảm giác như Tiêu Chó   uống say nữa …
“Bệ hạ, đêm khuya vẫn  chút lạnh, thần   pha  nóng, bệ hạ  trong nhà thì hơn…”
Tiêu Diễn lúc  mới  đầu   cô kỹ hơn, thấy đôi môi cô  nhợt nhạt, nhưng đôi mắt  ánh lên  ánh trăng, rực rỡ như .
“Nàng… tên là gì?”
Cố Nghi ngẩn , đúng , bây giờ Tiêu Chó vẫn   cô tên gì.
Cố Lôi Phong, cứ gọi  là Cố Lôi Phong .
  miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Thưa bệ hạ, thần  tên là Cố Nghi.”
“Cố… Nghi…”
Tiêu Diễn khẽ động chân mày, trong lòng lẩm nhẩm  cái tên .
Cố Nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-160-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc đó, tim Cố Nghi đập lỡ một nhịp, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
“Là chữ “Nghi” trong câu “Lệnh nghi lệnh sắc” ?” Tiêu Diễn ngập ngừng hỏi.
Cố Nghi giật , ngẩn  một lúc  đáp: “ , bệ hạ quả thật  minh…”
Tiêu Diễn gật đầu  bước  trong nhà,  bàn  bày sẵn chén . Tiêu Diễn uống xong một chén   hỏi: “Bánh hoa hạnh nàng  ?”
Cố Nghi mỉm  : “Đã dùng hết  ạ…” Dừng một chút, cô mới hỏi: “Bệ hạ    thích bánh hoa hạnh đó ?”
Tiêu Diễn nhíu mày, dường như đang hồi tưởng : “Chỉ là  đến nỗi tệ…”
Cố Nghi: … Xin đó,   ơn mau  .
Thấy cô dường như  lén trợn mắt ngay  mặt , Tiêu Diễn  nhịn  mà : “Cố Tài nhân  cần bận tâm, trẫm chỉ là  thích ăn điểm tâm…”
Hả?
Cả hậu cung đầy phi tần   việc gì  suốt ngày  điểm tâm cho ,  mà    vốn dĩ  thích ăn điểm tâm?
Cố Nghi tò mò hỏi: “Vậy… bệ hạ thích ăn gì?”
Tiêu Diễn suy nghĩ một lát, bỗng : “Hạt dẻ rang đường, trẫm thích ăn hạt dẻ rang đường.”
Cố Nghi há miệng , cảm thấy cổ họng khô khốc nhưng  thốt lên  lời nào.
Hạt dẻ rang đường.
Cô im lặng một lúc, chỉ   khan.  nghĩ kỹ , hạt dẻ rang đường cũng là điểm tâm mà,  thể tóm tắt sở thích ăn uống của  một cách chính xác hơn ?
Một lát , cung nhân bưng bát canh giải rượu đến Bình Thúy cung.
Cao Quý công công nếm thử canh giải rượu  đưa cho hoàng đế.
Tiêu Diễn uống hết một : “Thời gian  còn sớm nữa, về Thiên Lộc các.”
Cao Quý công công khuyên: “Giờ  đúng là muộn , sáng mai  giờ Mão, bệ hạ còn  thượng triều. Chi bằng đêm nay bệ hạ nghỉ  ở Bình Thúy cung, lão nô sẽ gọi  mang triều phục đến…”
Tiêu Diễn suy nghĩ một lát  lắc đầu: “Không cần, về Thiên Lộc các.”
Cao Quý công công liếc  Cố Nghi, thấy cô chỉ  đó, im lặng   một lời.
Không  nắm bắt cơ hội!
Ông  chỉ  nén giận mà theo hoàng đế rời .
Cuối tháng tám, danh sách bổ nhiệm  công bố rộng rãi, bổ sung 12   chức Viên ngoại lang của bộ Lục, tòng ngũ phẩm, riêng bộ Lại và bộ Hộ  chiếm đến sáu , khiến cho quần thần bàn tán xôn xao.
Các đại thần lên tiếng khuyên can, hoàng đế lấy lý do thời tiết nóng bức, xuất hành đến biệt cung ở Ô Sơn để tĩnh dưỡng.