Lục Triều giật ,  ngờ Cố Tài nhân  tinh ý như , đành thật thà đáp: “Tua ngọc đó của Uyển Mỹ nhân quả thật tinh xảo, bệ hạ  thưởng thỏi vàng…”
Cố Nghi thật  còn lời nào để  nữa.
Trước khi , Lục Triều  tươi  nhắc nhở cô: “Ngày mai sẽ   khoái mã, nô tài sẽ đến lấy thư  giờ Ngọ nhé?”
Cố Nghi gật đầu .
Lục Triều nhớ  lời dặn của sư phụ, liền nhắn thêm: “Tài nhân  thể  nhiều thêm vài câu, sư phụ  hoàng thượng  thích  thư của Tài nhân, chỉ là ngắn quá.”
Cố Nghi thật khó mà giữ nổi nụ   nữa.
“Ừm… Lục công công  thong thả.”
Đào Giáp ngắm nghía giỏ hạt dẻ, vui mừng : “Đây cũng là bệ hạ nghĩ đến Tài nhân đó. Tuy hạt dẻ là vật thường, nhưng theo nô tì thấy, tình ý trong đó   thể so với những thứ tục tằn như tiền bạc. Bệ hạ thật lòng nhớ đến Tài nhân nên mới tặng hạt dẻ.” Cô  ngước  Cố Nghi: “Tài nhân  nghĩ  sẽ  gì cho bệ hạ  ngày mai ?”
Cố Nghi  xuống ghế gỗ hoa lê, cầm một quả hạt dẻ lên, thấy khó nghĩ thật sự.
Dù  thì thưởng bạc vẫn  vẻ  hơn, nhưng mà…
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Nghi dặn Đào Giáp: “Ngươi đến phòng bếp hỏi xem  cát đen sạch để rang hạt dẻ . Nếu bây giờ  , vài ngày tới  ? Nhân tiện đến Tàng Thư Phòng lấy ít giấy tuyên  cán dày một chút…”
Đào Giáp  cô   ý tưởng, liền vui vẻ đáp: “Vâng!”  nhanh chóng chạy .
Cố Nghi   bàn dài trong tẩm điện, bắt đầu mài mực, kéo một tờ giấy để phác thảo ý tưởng.
Viết thư mệt quá,  hai trang  là giới hạn của cô . Hay là vẽ tranh nhỉ?
Vẽ một cuốn truyện tranh đơn giản,   thể dễ dàng tăng  trang.
Cố Nghi xoa xoa tay, nhấc bút lông lên, vẽ  tờ giấy tuyên một hạt dẻ hình tam giác, phần đầu  thêm vài đường nét để diễn tả đó là một hạt dẻ, còn thêm  chân tay mảnh mai cho hạt dẻ.
Kỹ năng hội họa của cô đối với Tiêu Diễn mà  chỉ là ở mức vẽ một chiếc cốc thành quả cam, nên cô  thể vẽ thứ gì quá khó .
Tác phẩm của cô là một bộ truyện tranh đơn giản mang tên “Hạt dẻ chạy trốn trong đêm”.
Sau khi Đào Cáp lấy giấy tuyên về, Cố Nghi cúi đầu tập trung vẽ, vẽ đến tận khuya.
Giờ Hợi ba khắc.
Tại Hiên Vũ các, đèn đuốc vẫn sáng rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-165-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý công công đánh bạo khuyên nhủ một  nữa: “Bệ hạ, đêm  khuya ,  là bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút…”
Tiêu Diễn ngước mắt lên, đôi mắt màu nâu đen  ông : “Trẫm  ngủ , chi bằng xem hết tấu sớ, mệt  sẽ ngủ ngon hơn.”
Cao Quý công công thấy trong điện    khác, mới dám : “Bệ hạ   bệnh đau đầu tái phát ? Để nô tài  tìm Y chính đến, kê một bát thuốc an thần cho bệ hạ uống?”
Tiêu Diễn lắc đầu,  khinh thường: “Thuốc an thần  kê nhiều  ,  nào cũng chẳng  tác dụng, thôi  cần.”
Mê Truyện Dịch
Cao Quý công công suy nghĩ một lúc,  đề nghị: “Bệ hạ, phía  biệt cung   một hồ nước nóng, bệ hạ  ngâm  một lát,  khi  giãn gân cốt, ngủ ngon hơn. Hơn nữa, bệ hạ  đến Ô Sơn lâu như  , hồ nước  vẫn  dùng  nào, qua mấy ngày nữa trở về kinh, chẳng  sẽ tiếc lắm ?”
Tiêu Diễn thấy ông  khuyên nhủ chân thành, bèn đồng ý: “Nếu … Trẫm  xem thử.”
Cao Quý công công thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai  chuẩn  đèn lồng và y phục.
Tiêu Diễn tháo bỏ vương miện, mặc một bộ áo xanh, khoác áo choàng, bước đến hồ nước nóng.
Hai cung nhân cầm đèn lồng trắng dẫn đường phía , cả đoàn   xuyên qua biệt cung Ô Sơn,  đến gần hồ nước nóng, thấy  nước mờ ảo bốc lên quanh bờ hồ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, Tiêu Diễn dường như  thấy bóng dáng một  trong làn sương.
Người đó búi tóc đơn giản,  lưng về phía , cổ trắng như tuyết lộ  một đoạn. Đó là một  phụ nữ.
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy tim  đập nhanh hơn, nhưng giọng  vẫn lạnh lùng: “Ai ở đó?”
Cao Quý công công  thấy thế giật , thò đầu  , cũng thấy bóng  trong hồ nước nóng.
Là cung nữ nào mắt mù thế ,  dám  mất hứng như ! Nửa đêm canh khuya mà dám đến đây tắm?
Bóng  đó đột nhiên giật ,  đầu , là một khuôn mặt phụ nữ xa lạ.
Không đúng,    .
Trong đầu Tiêu Diễn đau nhói, mơ hồ nhớ  những giấc mơ kỳ quái gần đây ở biệt cung Ô Sơn.
Trong mơ, dường như cũng là một hồ nước nóng như thế  và cũng  một  như  trong hồ, nhưng làn khói trắng che phủ,   bao giờ  rõ  đó.
Ngay lập tức, cơn đau đầu càng trở nên dữ dội hơn.
Cao Quý công công thấy sắc mặt hoàng đế  đổi, lo lắng  theo  ,  quên quát lớn: “Bảo cung nữ đó  dậy, như thế  thật là vô phép,  phạt theo lệ!”