Sáng sớm, Đức phi nương nương tại Lạc Anh cung liền triệu kiến Uyển Mỹ nhân.
Triệu Uyển  chờ  Lạc Anh cung suốt một canh giờ, mới  Đức phi gọi  chính điện.
Triệu Uyển bước qua cửa bình phong lưu ly, hành lễ về phía Đức phi đang   cao: “Thỉnh an Đức phi nương nương.”
Đức phi  kỹ dung nhan cô : “Uyển   khách khí .”   bảo cô   lên.
Triệu Uyển nửa quỳ, chỉ  Đức phi bật  khẽ bên tai: “Nghe  Uyển    giỏi thêu thùa, đến nỗi bệ hạ cũng  nhiều  ban thưởng…”
“Đa tạ nương nương quá khen.”
Đức phi  , giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghĩ  thì  đây Uyển    nô tì ở Hoán y cục, chắc cũng tinh thông tài nghệ …”
Triệu Uyển nhẹ cắn đôi môi đỏ,     nửa lời.
Đức phi thấy , sắc mặt dịu xuống: “Đứng dậy , giữa tỷ   cần đa lễ.”
Triệu Uyển cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn Đức phi nương nương.”
Đức phi bắt đầu  chuyện chính: “Hôm nay bổn cung gọi  tới là  việc  bàn. Năm ngoái bổn cung  tổ chức một trận chơi đánh bóng, cả cung đều vui vẻ. Nay tháng mười sắp tới, nhân cơ hội khi tuyết  rơi, bổn cung tính tổ chức  để giải khuây. Năm  Vương Quý nhân và Cung Quý nhân  giúp bổn cung lo liệu, nhưng nay  mới  phong, bổn cung  giao việc chuẩn   cho Uyển  … Muội thấy thế nào?”
Triệu Uyển  thể   theo: “Tất cả đều  theo lời căn dặn của nương nương.”
Vừa đến giờ Mùi.
Trong Thành Ô cung, một cung nữ mặc áo xanh, dung mạo thanh tú bước , cúi  thi lễ: “Bái kiến Kính phi nương nương, Đoan phi nương nương.”
Mê Truyện Dịch
Đoan phi  nghiêng đầu, chiếc trâm cài bằng vàng khẽ lay động: “Sơ Đồng  về  ,  dò la  ngày hồi cung của bệ hạ ?”
Kính phi  cạnh nhẹ nhàng thổi tách , cũng  về phía Sơ Đồng.
“Bẩm nương nương,  từ đám thị vệ ngự tiền thì bệ hạ sẽ hồi kinh  ngày .”
Đoan phi giơ tay  hiệu cho cô   dậy,  sang  với Kính phi: “Cũng sắp tháng mười , hoàng đế cũng nên trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-167-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Kính phi nhẹ vuốt móng tay bọc vàng: “Bệ hạ hơn một tháng  ở trong cung, Lưu Thái phi cũng  đến đạo quán, cung  thực sự quá tĩnh lặng… quả thật vô cùng nhàm chán…”
Đoan phi khẽ : “Tỷ tỷ    ? Gần đây cung  chuyện thú vị lắm. Uyển Mỹ nhân của Tú Di điện đang nổi tiếng lắm, đến cả vị  ở Lạc Anh cung cũng   yên , sáng nay  gọi cô  đến , cứ chờ mà xem kịch thôi.”
Kính phi khẽ thở dài: “Gia thế Liễu thị cũng  tệ, chỉ là    phần ngu ngốc. Nhìn  thấu tâm tư hoàng thượng,   mà   trái tim của thánh thượng chứ.”
“Tỷ tỷ  đúng lắm.” Đoan phi  .
Tính tình hoàng đế vốn như , còn Uyển Mỹ nhân họ Triệu  cũng chỉ là cái bia dựng  mắt kẻ khác mà thôi. Như cô  và Kính phi, những năm  đều là do Cao Thái hậu ban  trắc phi cho Tiêu Diễn, gia thế  mấy nổi bật, tuổi tác  lớn hơn Tiêu Diễn khi  khá nhiều. Ý của Cao Thái hậu chẳng qua là  hạ nhục mà thôi.
Vì là do Cao thái hậu ban tặng nên   nhận lấy. Dẫu , Tiêu Diễn đối đãi với bọn họ tuy  xa cách nhưng vẫn giữ lễ,  ngoài    thấy vô cùng vinh quang, những năm  cũng ban thưởng  nhiều, nào là gấm vóc lụa là, vàng bạc trâm ngọc. Sau khi lên ngôi,    nhớ ơn Cao thái hậu nhân từ, còn phong hai  bọn họ  phi. Việc giữ thể diện, ai  chẳng   cơ chứ?
Thấy Đoan phi im lặng, Kính phi uống ngụm   hỏi: “Cố Tài nhân ở Tây uyển ,   từng gặp ?”
Đoan phi  Kính phi nhắc tới  , cũng  lấy  lạ, nhớ  : “Trong yến tiệc đêm Trung thu,   thấy từ xa một , nhưng  rõ ràng lắm. Cố Tài nhân  giáng chức , ở mãi trong Tây uyển, chẳng qua   với các cung khác, nên cũng hiếm gặp.”
Kính phi  xong chỉ “Ừm” một tiếng.
*
Hai ngày , hoàng đế quả nhiên hồi kinh, Cố Nghi  một  nữa nhận  thiệp mời tham gia trò chơi đánh bóng  tháng mười.
Để đổi lấy một phút  sân khấu thì  sân khấu   bỏ mười năm luyện tập.
Cố Nghi  cẩn thận luyện tập đánh bóng suốt nhiều tháng, cuối cùng cũng đến ngày quan trọng .
Liệu cô  thể thực hiện giấc mộng tự do tài chính  , thắng bại là ở  .
Cố Nghi tuyệt đối  dám lơ là,  trận đấu  giữ vững trạng thái  nhất!
Vì thế, cô dậy từ giờ Thìn, rửa mặt chải đầu,  khi dùng điểm tâm xong, liền vội vã  giày gấm và mặc váy dài đến đầu gối,   tới sân  điện để luyện tập đánh bóng. Để luyện cú đánh  dốc, Cố Nghi còn dùng ván gỗ dựng thành một mặt dốc nữa.
Sau giờ Ngọ, dù trời  bắt đầu se lạnh, nhưng trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi. Cô dùng tay áo lau mồ hôi, cúi xuống cẩn thận đặt quả bóng  điểm gốc mà cô  vạch sẵn bên cửa.