Triệu Uyển  lâu  gặp Cố Tài nhân, lúc  trông thấy cô, chỉ cảm thấy   gì  đổi, ánh mắt vẫn tươi sáng,  hề giống   giáng chức.
Ánh mắt Cố Nghi chạm  mắt cô ,  : “Thỉnh an Uyển mỹ nhân.”
Triệu Uyển khẽ nhếch môi, thấy cô nhận cây gậy từ tay cung nữ, : “Gậy tuy ít nhưng Cố Tài nhân chớ vội nản lòng, cũng  thể thắng .”
Cố Nghi mỉm : “Nhờ lời chúc của Mỹ nhân, cũng xin chúc Mỹ nhân chiến thắng vẻ vang.”
Tiếng trống vang lên, trò chơi đánh bóng chính thức bắt đầu.
Đức phi là  đánh đầu tiên, quả nhiên chỉ đánh  sáu vòng, cốt truyện vẫn như cũ. Cố Nghi quan sát qua mấy vòng, kết quả  khác so với   chút nào. Chỉ  một điểm khác biệt,   Tiêu Diễn  tôn trọng nguyên tác,   sân, mà chỉ chỉ  bên cạnh quan sát.
Hoàn hảo, ít  một đối thủ cạnh tranh, cô  thể chia thêm  một phần.
Cố Nghi hớn hở, cuối cùng cũng đến lượt cô lên sân. Đổ mồ hôi mấy tháng trời  thể uổng phí .
Cố Nghi tập trung đánh bóng
Bốn vòng đầu đều là những cú đánh bóng thẳng đơn giản, Cố Nghi nhẹ nhàng đưa bóng  lỗ.
Đến vòng thứ năm,  chướng ngại là hoa và cây cản trở, nhưng Cố Nghi  luyện tập  với chướng ngại vật là một chiếc vại nước. Vì , cô  đánh quả bóng đánh bóng theo một đường cong và cũng  đưa nó  lỗ.
Một góc của ngự hoa viên vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Nếu Cố Tài nhân tiếp tục đưa thêm một quả bóng  thì cô sẽ ngang bằng với Đức phi khi cùng đạt sáu vòng.
Tiêu Diễn liếc  bóng dáng Cố Nghi, khóe môi khẽ nở một nụ  mà ít ai nhận thấy.
Đức phi  bên cạnh Tiêu Diễn, thử thăm dò: “Không ngờ Cố Tài nhân  giỏi trò đánh bóng đến !”
Tiêu Diễn chỉ thản nhiên đáp: “Cũng chỉ là may mắn thôi.” Đức phi  khẽ, tạm thời yên lòng.
Cố Nghi dồn hết tâm trí  quả bóng  dốc  mắt.
Mình  thể  !
Cô nắm chặt cây gậy, đánh bóng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-169-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Quả bóng lăn lên dốc và rơi  lỗ. Sáu vòng !
Tim Cố Nghi  khỏi đập nhanh hơn. Vòng bảy, tám, chín, đều là những quả bóng với góc dốc khác . Cố Nghi  nắm vững đường bóng, như thể  khai thông các huyệt đạo, nhanh chóng  thành ba vòng  một cách thuận lợi.
Mê Truyện Dịch
Sắc mặt của Đức phi  cứng đờ, các phi tần khác cũng  lượt dừng , chăm chú  Cố Nghi. Tiêu Diễn  đó, hai tay chắp  lưng, bàn tay  giấu trong ống tay áo khẽ siết .
Lúc  đây, Cố Nghi mới thực sự căng thẳng. Mặc dù cô  chuẩn  kỹ lưỡng và luyện tập nhiều tháng trời, nhưng trong tiềm thức, cô  thực sự tin rằng   thể đánh trúng ở vòng mười. Cô   nhân vật chính, tất cả chỉ dựa  một chút hiểu  , còn  đều nhờ sự chăm chỉ cần cù luyện tập.
Vòng mười dù  cộng thêm vòng nào cũng  là một nghìn lượng bạc. Nếu nữ chính cũng đạt  mười vòng, chia đôi thì cô cũng  năm trăm lượng.
Giàu  chỉ  một đêm, cô dường như…   thể   .
Cố Nghi thở  một  dài, nghiên cứu kỹ lưỡng đường bóng cuối cùng. Quả bóng  cần  vượt qua một cái ao nhỏ, rơi  lỗ bóng bên phía đối diện của ao. Cô  luyện tập ,  rõ cách đánh  cho bóng bay qua mặt đất  rơi xuống.
Hai tay cô  khỏi siết chặt  thả lỏng.
Chiến thôi.
Người hầu  bên cạnh thấy cô gật đầu, lập tức hiểu ý, đặt quả bóng đánh bóng lên điểm xuất phát  lui về phía . Cố Nghi nghiêng , đánh bóng bay , lực đánh  mạnh  yếu.
Quả bóng bay qua mặt nước nhỏ, rơi xuống thảm cỏ xanh,  lăn thêm vài bước nữa. “Bõm” một tiếng,  rơi  lỗ của vòng mười  cắm cờ màu sắc rực rỡ.
Nghe thấy quả bóng rơi  lỗ, Cố Nghi  dám tin, khẽ thốt lên “A” một tiếng.
Một góc của ngự hoa viên bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Chốc lát , cung nữ áo xanh cầm bóng  cạnh là  đầu tiên  hồn, lớn tiếng : “Chúc mừng Cố Tài nhân! Chúc mừng Cố Tài nhân! Liên tục thắng mười vòng, giành  ngôi vị đầu bảng hôm nay!”
Cố Nghi cố kìm nén sự kích động  nhảy cẫng lên tại chỗ, khẽ ho một tiếng để giữ vẻ đoan trang, mím môi  : “Đa tạ lời khen!”
Một nghìn lượng bạc! Má  ơi!
Trong đám phi tần, Đoan phi là  xưa nay vốn trầm mặc ít lời,  là  đầu tiên lên tiếng: “Cố Tài nhân quả là giỏi giang! Nhanh chóng giành  đầu bảng!”
Đức phi cắn răng, nặn  một nụ : “Cố Tài nhân ngày thường ít ,  ngờ  ẩn giấu tài nghệ như …  trò đánh bóng   kết thúc, đợi  khi các tỷ  khác  sân thì thắng bại mới rõ, khi  mới  thể phân chia ngôi vị.”
Cố Nghi đưa gậy đánh bóng cho cung nữ, xoay  trở về bên sân, ngoan ngoãn cúi  hành lễ: “Lời của nương nương  đúng.”