Đi  nửa đường, bỗng mây đen kéo đến, gió thu nổi lên, cơn mưa như trút nước đổ xuống. Cao Quý công công  chuẩn  ô, bèn sai một cung nhân chạy nhanh đến Lạc Anh cung phía  để mượn ô.
Hoàng đế bước nhanh, Cao Quý công công cố gắng bám theo. Khi đến bên ngoài Lạc Anh cung, cung nhân mượn ô  kịp mang một chiếc ô giấy dầu màu đen chạy , che lên đầu hoàng đế.
Mưa như màn nước đổ xuống theo mép ô, Tiêu Diễn vô tình liếc  qua. Liền thấy một bóng dáng mặc áo xanh đậm đang quỳ  bậc thềm đá ngoài Lạc Anh cung. Mưa như trút nước khiến  đó ướt đẫm, vô cùng thê thảm.
Người   dáng vẻ  quen thuộc,   từng gặp qua. Tiêu Diễn chăm chú  kỹ, là Triệu Uyển.
Cao Quý công công thấy hoàng đế dừng bước,  hiểu gì bèn  theo ánh mắt của , cũng thấy Uyển Mỹ nhân đang quỳ  mưa. Ông  : “Nếu bệ hạ thương xót Uyển Mỹ nhân, nô tài sẽ sai  đỡ cô  dậy, đưa về Tú Di điện…”
“Đi .”
Triệu Uyển  quỳ ở đây hơn một canh giờ. Một khắc , bỗng mưa lớn trút xuống, nước từ  đầu dội xuống, chảy xuống chân cô , tụ  thành một vũng nước nhỏ  gối. Toàn  cô  ướt đẫm,  như   vớt lên từ trong nước, lạnh thấu xương.
Phía  cô   tiếng bước chân gấp gáp vọng tới, cô  đưa tay lau nước mưa  mặt   đầu  . Là hai thái giám mặc áo xanh đeo đai tím ở ngự tiền.
Hai  họ đội mưa  đến, một  trái  nắm cánh tay cô, đỡ cô  dậy.
Đầu gối Triệu Uyển mềm nhũn, suýt ngã xuống, may mà  hai  họ đỡ lấy. Một  khẽ  bên tai cô : “Uyển Mỹ nhân  vững nhé, bệ hạ thương xót Mỹ nhân, nô tài sẽ đưa Mỹ nhân về Tú Di điện.”
Triệu Uyển   ngẩn , cố gắng   xa, thấy qua màn mưa dày dặc  cổng cung sơn đỏ dường như  một bóng áo vàng thoáng qua. Cô  vội vàng cúi  hành lễ, : “Thần  tạ bệ hạ ban ân.”
Trong Lạc Anh cung, cung nữ Đông Thảo thấy Triệu Uyển  hai thái giám ở ngự tiền đến dìu , vội vàng chạy đến tẩm điện báo tin: “Bẩm nương nương, hình như bệ hạ  sai  đưa Uyển Mỹ nhân trở về .”
Đức phi lập tức  dậy: “Thật  ? Ngươi  thấy bệ hạ ?”
Đông Thảo lắc đầu: “Nô tì  thấy, chỉ thấy hai thái giám ở ngự tiền, nhưng     đến mượn ô, chắc hẳn bệ hạ  mới  ngang qua.”
Đức phi giận dữ : “Sao lúc đó ngươi  đến báo cho bổn cung?”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-174-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đông Thảo quỳ xuống: “Xin nương nương bớt giận, nô tì… nô tì cũng  mới  thấy…”
Đức phi sốt ruột  qua   mấy bước. Trò đánh bóng hôm nay  khiến hoàng đế sinh nghi. Người của Ti tân ti sẽ   bừa, nhưng về phần Xưởng thủ công …
Cô   về phía Đông Thảo, dịu giọng hỏi: “Ngươi  dậy …”
“Tạ nương nương ban ân.”
“Phía Xưởng thủ công  sắp xếp  thỏa ?” Đông Thảo gật đầu: “Theo lời dặn của nương nương, nô tì  sai   thêm một lượt,   bóng   điều  nơi khác từ lâu … Nương nương yên tâm…”
Đức phi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua là xử lý một Mỹ nhân nhỏ bé, bệ hạ chẳng lẽ thực sự vì cô  mà  to chuyện ? Đức phi  tin.
Khi Tiêu Diễn  về Thiên Lộc các, mưa cũng  dứt. Gấu áo của  dính đầy bùn mưa,  tự  tẩm điện  bộ thường phục màu xanh đen thì thấy Cao Quý công công bưng đến vài phong thư,  cùng là hai phong thư đóng dấu khẩn cấp.
Tiêu Diễn  tiên mở thư của phủ Đăng Châu. Thượng thư Tề Uy xin cáo lão về quê, rũ bỏ áo giáp. Tiêu Diễn khẽ , đưa thư  ngọn nến để đốt, đốt đến khi chỉ còn tro tàn.
Cao Quý công công cúi đầu, tay bưng khay,  đó như một bức tượng đá. Tiêu Diễn liếc mắt  phong thư còn   khay sơn vàng thì thấy là thư từ phủ Phủ Châu gửi đến, phong thư  dấu ấn nhỏ của quan Tri phủ Phủ Châu – Cố Trường Thông.
Phủ Châu chỉ quản lý hai huyện, chẳng qua chỉ là một nha môn nhỏ. Thư khẩn thường là liên quan đến quân cơ, nếu  thì cũng là từ các tuần phủ địa phương hoặc từ các cơ quan cấp phủ nha môn trở lên gửi thư khẩn cấp về kinh thành. Nếu   quốc sự trọng đại thì địa phương   phép tự tiện điều động ngựa trạm.
Tiêu Diễn  vui nhíu mày,  mới mở thư  . Chỉ một tờ giấy mỏng, vỏn vẹn mười mấy dòng,  mà       nhiều .
Đọc xong,   kìm  bật  lớn: “Mang bút mực đến đây, trẫm  đích  hồi thư cho Cố Tri phủ.”
\Đêm đó, ngựa trạm đưa tin từ ngoài cổng Chu Tước chạy thẳng về phía Nam, mỗi khi qua một trạm nghỉ là đổi sang một phu trạm khác cùng khoái mã   ngừng nghỉ.
Khi đến Phủ Châu là  hơn tám ngày trôi qua. Ngựa phi đến  cổng nha phủ, phu trạm đeo túi văn thư  lưng ngã từ  ngựa xuống, đôi môi khô nứt, giọng   phần run rẩy: “Cố Tri phủ.” Sau đó trao bức thư  đóng dấu cho Cố Trường Thông.