Tề Mỹ nhân  , liếc  cô một cái, đôi mày khẽ nhíu: “Muội cũng nên rảnh rỗi  thêm vài cuốn ! Dù  mang đến cho   giải khuây cũng .”
“Đ… …”
Tiếng trống nhạc vang lên, buổi biểu diễn đêm nay  bắt đầu. Sau màn múa của các vũ công mặt che lụa mỏng, chỉ  nhịp trống chậm dần, tiếng đàn nhẹ nhàng nổi lên.
Cố Nghi chăm chú   bệ cao nơi  các cột gỗ hoa mai. Trong lòng cô thầm nghĩ  lâu , điệu múa Phi Thiên  tái xuất.
Cung Quý nhân trong bộ váy lụa màu xanh nhạt từ cửa chính sơn đỏ của Bảo Hoa Điện bước . Cô  khẽ nhón chân, nhảy lên các cột gỗ.
Đây là  đầu tiên Cố Nghi  thưởng thức phiên bản điệu múa Phi Thiên của Cung Quý nhân. Đẹp thật, nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang bay lên trời. Đạo cụ cũng  ấn tượng,  hổ danh là vũ công sáng tạo ban đầu.
Vương Quý nhân  bên cạnh tức đến đỏ mặt, nắm chặt chiếc khăn thêu, vẫn  thể tin . Trung thu   nhảy , nay Lễ Vạn Thọ vẫn  từ bỏ nữa .
Những  khác thì đều tập trung tinh thần thưởng thức điệu múa. Sau vài giây lặng im, nhạc dừng , Tiêu Diễn mới khẽ vỗ tay : “Cung Quý nhân vũ nghệ xuất chúng, ban thưởng.”
Cung Quý nhân mỉm  dịu dàng, quỳ xuống thưa: “Thần  tạ bệ hạ ban ân.”
Cao Quý công công sai  dâng lên một khay thưởng đến  mặt Cung Quý nhân. Cố Nghi tò mò ngước , dường như là một loại trâm cài hoa bằng ngọc trai.
Cô liền dời tầm mắt , bên tai bỗng  Tiêu Diễn hỏi: “Cột gỗ hoa mai   thật ,   là ai   ?”
Cung Quý nhân  phần kinh ngạc, đáp: “Mấy  thợ trong Xưởng thủ công   suốt mười ngày mới  thành  các cột gỗ .”
Tiêu Diễn khẽ : “Thợ trong Xưởng thủ công xưởng quả thật tài hoa, tất nhiên cũng nên  thưởng.” Hắn khẽ nghiêng đầu, chuỗi ngọc  trán khẽ rung,   sang Cao Quý công công : “Nhanh chóng  mời thợ của Xưởng thủ công đến đây, để trẫm gặp một .”
Cố Nghi liếc  Tiêu Diễn đang   cao, thấy  mặt  lộ  chút ý , dường như thực sự  thưởng cho  của Xưởng thủ công. Chẳng lẽ tình tiết   đẩy lên sớm hơn  ?
Trong nguyên tác, Đức phi  vu oan cho nữ chính trong trò chơi đánh bóng,  đó phát hiện  tất cả đều là do Đức phi tự biên tự diễn, chính là vì một  thợ trong Xưởng thủ công do quá sợ hãi mà vô tình  lộ  sự thật. Nữ chính rửa sạch oan khuất, từ đó thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính. Việc  quả thật xảy   chuyến nam tuần.
Cố Nghi nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm  ánh mắt của Tiêu Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-177-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi thấy  bình tĩnh  , ánh mắt dừng  vài giây. Cô cảm thấy trong lòng hoảng loạn, vội vàng  đầu . Theo thói quen của Tiêu Diễn,  thường sẽ nhanh chóng chuyển ánh mắt , cùng lắm chỉ là cảnh cáo liếc  cô mà thôi.
Cố Nghi bắt đầu kiểm điểm bản , liệu hôm nay    sai điều gì ? Chắc là   … Chẳng lẽ là do chọn lễ vật sinh nhật   …
Cô suy nghĩ mãi  , cuối cùng lấy hết can đảm,  ngẩng đầu lên   một  nữa, nhưng thấy Tiêu Diễn   , cô liền nâng chén rượu nhấp một ngụm.
Được thôi,  lẽ cô  nghĩ quá nhiều …
Chẳng bao lâu , Cao Quý công công dẫn bốn  của Xưởng thủ công  Bảo Hoa Điện. Bốn thợ thủ công  xếp hàng, ở phía tây là một  thợ trông chỉ  mười mấy tuổi,   vô cùng căng thẳng, hai chân run rẩy, gấu áo choàng màu nâu nhạt cũng khẽ lay động.
“Hạ thần tham kiến Hoàng thượng, chúc Hoàng thượng kim an.”
Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Cột gỗ hoa mai đêm nay là do bốn  các ngươi chế tác?”
Người thợ lớn tuổi mặc áo xanh dẫn đầu lớn tiếng đáp: “Bẩm bệ hạ, chính là do bọn hạ thần .”
“Cột gỗ   tinh xảo, thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc.”
Bốn  đều lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn  ngớt.
Tiêu Diễn  nhẹ, ánh mắt dừng     thợ  ở cuối hàng: “Ngươi… là đồ  của Chu Bác công công   ở Xưởng thủ công?”
Người thợ  thấy thế thì lập tức quỳ sụp xuống đất: “Bẩm… bẩm bệ hạ… đúng là nô tài.”
Mọi  trong Bảo Hoa Điện  khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Cố Nghi liếc  Đức phi, thấy sắc mặt cô   ánh nến càng tái nhợt. Bên tai cô  thấy Tiêu Diễn hỏi tiếp: “Sư phụ của ngươi    đánh gãy hai tay,  thể  thợ  nữa nên  rời khỏi cung, thật đáng tiếc. Trẫm từng thấy lục giác cung đăng do Chu công công , quả thật tinh xảo. Ngươi học  mấy phần tay nghề của ông ?”
Giọng  vang lên rõ ràng trong điện, nhưng  thợ  sợ đến toát mồ hôi lạnh,    rằng Cung Chính Ti  cho  đến Xưởng thủ công, đôi chân   càng run rẩy hơn: “Bẩm bệ hạ… nô tài… ngu dốt, chỉ học  chút ít…”
Mê Truyện Dịch