Lời  dứt, đúng lúc một khúc nhạc trong điện kết thúc, tiếng đàn sáo cũng ngưng bặt. Bầu  khí chan hòa bỗng chốc biến mất.
Tiêu Diễn  nhạt: “Vậy , thật đáng tiếc cho đôi bàn tay của sư phụ ngươi…    bạc, dù  khỏi cung thì ông  cũng  thể sống thoải mái, ngươi    ?”
Người thợ run như cầy sấy,  rằng đêm nay   thể che giấu thêm  nữa. Cậu  vội vàng dập đầu liên tục: “Bệ hạ minh xét, xin bệ hạ tha tội, nô tài… nô tài   ý giấu giếm… Hôm đó sư phụ   gì với nô tài mà   … Nô tài… chỉ vô tình  thấy… thấy   đưa bạc cho sư phụ…”
Tiêu Diễn cảm thấy mất hứng, liền phất tay : “Đưa đến Cung Chính Ti.”
Người thợ   thấy thế liền kêu lên: “Là… là Bích Lạc cô cô của Lạc Anh cung mang bạc đến, là Lạc Anh cung…”
“Hoàng thượng!” Đức phi thất kinh hô lên.
Thái giám hầu hạ bên cạnh lập tức bước nhanh tới, bịt miệng  thợ   kéo    ngoài.
Đức phi  tiếng   ú ớ trong miệng, mặt đỏ bừng, vội vàng phân bua: “Thần   , kẻ tiểu nhân  đang vu oan cho thần !”
Cô  đưa tay định nắm lấy tay áo của hoàng đế, nhưng hoàng đế  khéo léo né tránh, chỉ thấy  mặt  thoáng qua một nụ  nhạt: “Đức phi hôm nay  mệt, về cung nghỉ  …”
“Hoàng thượng…”
Cô  thực sự  ngờ hoàng thượng  bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt , chỉ vì một Uyển Mỹ nhân thôi ?
Đức phi đưa mắt  về phía Uyển Mỹ nhân ở bên , thấy cô  ngạc nhiên  thẳng  hoàng đế.
“Đức phi nương nương, xin hãy về   thôi.” Cao Quý công công bước đến bên cạnh cô   khẽ: “Chớ  mất hứng thú của hoàng thượng trong Lễ Vạn Thọ.”
Đức phi thấy hoàng đế  lộ vẻ tức giận, trong lòng lo lắng, bèn  dậy cáo lui. Chẳng lẽ chỉ vì một kẻ tiểu nhân  đáng của Xưởng thủ công mà  thể lôi cô   cuộc ? Cha cô  là tể tướng đương triều, hoàng đế sẽ  nặng tay chỉ vì một tên nô tài nhỏ bé như .
Mê Truyện Dịch
Nghĩ đến đây, cô  cảm thấy an lòng hơn: “Thần  xin cáo lui.”
Sau khi Đức phi vội vàng rời , yến tiệc  tiếp tục vui vẻ như  hề  chuyện gì xảy .
Vương Quý nhân nâng chén rượu, khẽ  vài tiếng. Cung Quý nhân  bên cạnh   cô . Dù nhận  phần thưởng nhờ màn múa của , nhưng Cung Quý nhân cũng hiểu rõ, hoàng đế chỉ mượn cớ  để  bàn đạp.
Cung Quý nhân  khỏi liếc  về phía Uyển Mỹ nhân  cách vài ghế. Uyển Mỹ nhân  quả thật  sủng ái đến  …
Cố Nghi uống một ngụm  nóng, cốt truyện vẫn đang  đúng hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-178-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Liễu Phóng vẫn lấy cớ  bệnh   triều, Đức phi  phạt là điều tất nhiên.
Cô  khẽ liếc  Triệu Uyển, quả nhiên thấy ánh mắt cô  đang dõi theo Tiêu Diễn.
Cố Nghi cúi đầu khẽ vân vê quả quýt trong tay. Cốt truyện   thật sự dễ dàng hơn nhiều so với  .
Tề Mỹ nhân  cô: “Muội  mệt   ,  quá nửa giờ Dậu, e rằng  lâu nữa thì yến tiệc cũng sẽ tàn thôi…”
Cố Nghi  nhẹ đáp .
Giờ Hợi  đến, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời đêm, khúc nhạc cuối cùng trong Bảo Hoa Điện  dứt, tiệc cũng tàn.
Cố Nghi khoác chặt áo choàng dày, cầm lò sưởi cầm tay, rảo bước  ngoài. Các cung tần phần lớn đều  về hướng đông, chỉ   cô sống ở Tây Uyển. Đào Giáp theo sát phía , hai  bước qua con đường đá trong ngự hoa viên, tiến đến hành lang tối om của Tây Uyển.
Hai bên là tường đỏ cao vút,  một tia sáng lọt qua. May  Đào Giáp mang theo một chiếc đèn lồng sáng rực, hai  bước  nền tuyết, tiếng bước chân gấp gáp.
Trong lòng Cố Nghi  chút sợ hãi, liền giục: “Chúng   nhanh lên!”
Hai  càng  càng nhanh, tiếng bước chân vội vã nối .
Một lát , đột nhiên từ phía  vang lên hai tiếng chân còn nhanh hơn.
Đôi giày da dẫm lên tuyết, phát  tiếng lạo xạo,   rùng .
Cố Nghi cầm đèn lồng  đầu  , thấy bóng dáng trong gió tuyết đang tiến đến gần. Lúc , trái tim nhỏ bé của cô mới trở  vị trí cũ.
Cao Quý công công bước  nhanh đến mức  thở  phần hổn hển,  đó  đuổi theo suốt đoạn đường, thấy Cố Mỹ nhân phía   như  ma đuổi, may mà hoàng đế bước nhanh, cuối cùng cũng bắt kịp.
“Cố Nghi.” Tiêu Diễn  đến gần, gọi cô một tiếng.
Cố Nghi khẽ , cúi  hành lễ: “Thần  thỉnh an bệ hạ, mừng sinh nhật bệ hạ, chúc bệ hạ vạn sự như ý.”
Tiêu Diễn  , Cố Nghi thấy  chiếc áo choàng đen của  cũng  phủ một lớp tuyết mỏng.
Cửa chính của Bình Thúy cung chỉ còn cách chừng mười mấy bước. Cô do dự một chút  : “Bệ hạ chi bằng  phòng  tạm, chờ tuyết dừng  hãy ?”