Tiêu Diễn thấy mặt cô lộ vẻ lo âu, năm ngón tay cũng siết chặt lấy tấm chăn lụa, bèn an ủi: “Nàng  cần lo lắng, chứng đau đầu  là bệnh cũ thôi, chỉ cần chịu đựng qua một lúc là .”
Chứng bệnh cũ … Sao cô    gì cả…
Đây là loại bệnh cũ gì? Mắc  chứng bệnh  từ khi nào?
“Vậy bệ hạ… hiện giờ thấy đỡ hơn ?”
Tiêu Diễn cảm thấy cơn đau dữ dội dần dần tan biến, gật đầu : “Đỡ hơn .”
Cố Nghi xoay  bước : “Thần  sẽ  lấy  ngay đây.”
Cô   đến cửa thì gặp Cao Quý công công đang mang  đến, cô vội nhận lấy khay , lo lắng hỏi: “Bệ hạ  phát bệnh đau đầu. Cao công công, chuyện     bây giờ?”
Nói xong, chỉ thấy Cao Quý công công bình thản đáp: “Bệ hạ uống chút , nghỉ ngơi một giấc sẽ đỡ hơn.” Rồi ông  mỉm   tiếp: “Vậy đêm nay đành  phiền Cố Mỹ nhân chăm sóc bệ hạ …”
Cố Nghi  Cao Quý công công  một cách nhẹ nhàng như . Xem , quả thật đây đúng là bệnh cũ … Cố Nghi khẽ đáp một tiếng, trong lòng vẫn đầy mơ hồ mà bưng khay  bước  tẩm điện.
Cố Nghi vén màn giường lên, đưa chén  cho Tiêu Diễn.
“Hoàng thượng,  hãy dùng  …”
Sau đó chúng  sẽ bàn luận về cơn đau đầu của bệ hạ, xem nó  ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện  …
Thấy  chỉ khẽ chống khuỷu tay,  nhấc  lên nhận chén , nhấp một ngụm.
Cô chăm chú quan sát sắc mặt của , dường như  khá hơn một chút.
“Thần  xin phép tháo trâm cài tóc cho bệ hạ, như thế  xuống sẽ dễ chịu hơn.”
Tiêu Diễn  động đậy, để mặc cô đưa tay tháo trâm gỗ mun  tóc .
Cố Nghi thuận thế vuốt nhẹ mái tóc , mềm mại mà vẫn còn chút  ẩm.
Cô liền cúi  lấy khăn  giường khẽ lau cho , nhưng đột nhiên Tiêu Diễn đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Trẫm tự  , nàng cũng mau nghỉ ngơi .”
Lòng bàn tay  nóng rực, Cố Nghi buộc  ngừng tay, khẽ đáp một tiếng “Vâng”.
Tiêu Diễn  nhanh  buông tay, tự  lau khô tóc  cởi bỏ áo bào, chỉ giữ  trung y.
Cố Nghi thấy  liền lui khỏi giường, bước đến  bình phong trong tẩm điện, tháo búi tóc,  trung y.
Cô  một vòng thổi tắt hết nến trong điện  nhẹ nhàng  lên giường.
Cố Nghi  giữa một mảng tối đen,  còn quá căng thẳng nữa.
Trống canh ba  điểm.
Cô chậm rãi xoay , định bụng sẽ cùng Tiêu Diễn   bàn chuyện về căn bệnh đầu đau .  một cánh tay bất ngờ ôm lấy vai  cô, ngăn động tác của cô .
Cô liền cảm nhận  thở ấm áp phả lên  gáy, tim Cố Nghi bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Tiêu Chó! Ngươi chẳng  là đang  đau đầu !
“Hoàng… Hoàng thượng…”
Một cảm giác mát lạnh, mềm mại thoáng chạm nhẹ lên  tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-180-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Cố Nghi…”
Giọng  trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai cô, Cố Nghi theo bản năng thả lỏng .
Ngoài cửa sổ, bóng tuyết lưa thưa dày đặc, lúc rơi nhanh, lúc  bay nhè nhẹ.
Bóng tuyết  mắt cô chập chờn, cô cố chấp xoay   đối diện với Tiêu Diễn,  thở hai  giao , bốn mắt chạm .
Dưới ánh sáng mờ nhạt xuyên qua màn trướng, cô  rõ đôi mắt hoa đào của  ánh lên sáng rực.
Đuôi mắt  ửng màu đỏ nhạt, sắc màu quyến rũ mà cô từng quen thuộc.
Tiêu Diễn mỗi khi ở trong khoảnh khắc , luôn lộ  sự yếu đuối hiếm hoi.
Cô khẽ  một tiếng.
 nhớ   bao.
Cô cúi  hôn lên môi .
Đêm tuyết tĩnh mịch, những bông tuyết rơi xuống đất  hề phát  tiếng động.
Đó là sự dịu dàng đặc biệt của mùa đông.
*
Cố Nghi tỉnh giấc,  giường   còn ai.
Ngoài cửa, ánh sáng  tràn ngập, tuyết dường như  ngừng rơi.
Cô trở , đợi một lát  mới lên tiếng gọi: “Đào Giáp.”
Đào Giáp  tiếng liền  đến,  tay bưng khay sơn đỏ, mỉm  : “Mỹ nhân tỉnh  ạ?”
“Ừm, thứ trong tay ngươi là thuốc an thần ?”
Đào Giáp vén màn trướng, đưa bát sứ trắng đựng đầy nước thuốc màu nâu cho cô: “Mỹ nhân  minh, đúng là thuốc an thần. Hoàng thượng thương yêu Mỹ nhân, thuốc   thể giảm đau an thần.”
Cố Nghi thở phào một , yên lòng, nhận lấy bát thuốc và uống một  cạn sạch.
Vẫn là công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc, đắng đến nỗi cô nhăn mặt .
Đào Giáp vội đưa cho cô một chén  nóng.
Sau khi uống , vị đắng trong miệng cũng dịu  phần nào.
“Bây giờ là giờ nào ?”
Mê Truyện Dịch
“Đã gần đến giờ Ngọ  ạ.” Đào Giáp bổ sung: “Sáng nay hoàng thượng rời   giờ Tỵ, thấy Mỹ nhân vẫn đang ngủ ngon nên  đánh thức.”
Cố Nghi gật đầu: “Ừm,   , chuẩn  nước tắm .”
*
Năm ngày , hoàng đế hạ chỉ, Đức phi ở Lạc Anh cung do lộng quyền kiêu ngạo, đức hạnh  xứng vị,  tước bỏ phong hiệu “Đức,” giáng xuống  Liễu tần,  giam trong Lạc Anh cung để tự kiểm điểm trong ba tháng.