Thực chất chính là sử dụng một bàn tay hữu hình để điều phối cung cầu.
Trà đắt ngựa rẻ,  Đan Thát ăn thịt sống, uống  để giải ngấy và thanh nhiệt,  nhiều năm giao thương, họ ngày càng phụ thuộc  .
Nghĩ đến đây, Cố Nghi  khỏi thán phục cái  Tiêu Diễn, tên chó  quả nhiên là một tay  kinh tế giỏi.
Tính theo mẫu đất mà thu ngân, tính theo cây  mà thu thuế.
Đối nội thì siết chặt, đối ngoại thì bóc lột.
Trong việc quản lý tiền bạc, điều duy nhất   vẻ nới lỏng chính là dung túng Cao Quý công công thu lợi từ hậu cung.
Tên hoạn quan đầu sỏ , năm nào cũng vơ vét mỡ béo từ nhân dân để  giàu cho hậu cung.
Nghĩ kỹ  thì  khi Tiêu Chó cũng  chia chác.
Một màn lừa đảo ngoạn mục, thật đáng khâm phục.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi đột nhiên dừng , dùng ánh mắt kỳ lạ  , liền hỏi: “Sao thế?”
Cố Nghi mím môi : “Không  gì…” Cô đưa hạt dẻ  bóc xong  : “Thần   bóc xong .”
Tiêu Diễn cúi đầu , tuy  lượng hạt dẻ  nhiều, nhưng lòng bàn tay cô   đỏ.
Hắn đưa tay lấy một hạt, đầu ngón tay chạm nhẹ  lòng bàn tay cô, quả thực   nóng.
Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Tay nàng  đau ?”
Cố Nghi khi nãy còn bận tâm về tình tiết câu chuyện,  tâm  ý giải mã cuộn tranh, giờ   hỏi thì mới sực tỉnh, đưa tay sờ  lòng bàn tay: “Hình như   đau, chắc là do hạt dẻ còn nóng quá.”
Tiêu Diễn  cô  đột nhiên  dậy, bước đến giá gỗ phía  lấy xuống một bình sứ trắng thon dài, cầm lấy tay  của cô  bôi thuốc lên.
Cố Nghi   căng thẳng, chỉ cảm thấy lớp thuốc mát lạnh lan   lòng bàn tay,  khỏi tiến  gần hơn để ngửi, thoang thoảng mùi bạc hà.
“Đa tạ bệ hạ, thần   đau nữa.” Thấy thuốc   bôi xong, cô liền rút tay về.
Tiêu Diễn liếc qua mâm hạt dẻ còn đầy một nửa, : “Hạt dẻ   cần bóc nữa.”
Cố Nghi gật đầu.
Hai  im lặng  đối diện  một lúc.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-183-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Ánh mắt của Tiêu Diễn  kìm  mà rơi  vầng trán sáng bóng của cô, vài sợi tóc đen rủ nhẹ xuống bên tai.
Hắn  định giơ tay chỉnh  thì cô  ấp úng : “Thần   hỏi bệ hạ một việc, Cố Tri phủ… sẽ ở  kinh thành bao lâu?”
Tiêu Diễn cụp mắt, lơ đễnh xoay bình sứ trong tay: “Việc thuế  khá phức tạp,  viên ở Phủ Châu  rộng, đăng ký hộ  và xử lý việc thu thuế    là chuyện một sớm một chiều. Cố Tri phủ còn   việc với bộ Hộ và bộ Lại,  lẽ… đến  Tết mới trở về Phủ Châu.”
Cố Nghi sững sờ,  ngờ Tiêu Diễn trả lời thẳng thắn như , cô liền thuận đà hỏi tiếp: “Vậy  viên nhà họ Chu chính là hộ   chọn ?”
Nếu  thì cô thực sự  hiểu tại  ông   danh phận     kinh.
Tiêu Diễn  thẳng  mắt cô,  khẽ: “Chu Đình Hạc  cứu Lưu thái phi, tất nhiên   thưởng…”
“Hả?” Gì cơ? Cố Nghi đơ  tại chỗ.
Tiêu Diễn   gì thêm, chỉ đặt bình sứ xuống    ghế dựa.
Cố Nghi  im lặng  cây trâm ngọc xanh  tóc , suy nghĩ trong giây lát,  cắn răng, chậm rãi : “Thần …  một việc  bẩm báo với bệ hạ.”
Tiêu Diễn  cô, thấy hàng mi cô khẽ rung, nụ   mặt cô cũng dần phai nhạt.
“Ngồi xuống . Nói trẫm  xem.”
Cố Nghi  xuống bên cạnh , khẽ ho một tiếng  : “Thật   đây thần   từng gặp công tử Chu Đình Hạc…”
Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn im lặng lắng  cô  tiếp: “Thần  khi còn trẻ  non dại  gặp công tử Chu Đình Hạc vài , cũng từng gửi thư qua  với …”
Cố Nghi    liếc  sắc mặt của Tiêu Diễn, chỉ thấy  lặng lẽ  . Cô thả lỏng, mạnh dạn hơn, giọng  cũng kiên định hơn: “ đó chỉ là những việc thần   trong lúc bồng bột trẻ dại, chẳng  gì đáng kể. Từ khi  cung, thần   quên công tử Chu Đình Hạc từ lâu …”
Nói xong, cô thấy Tiêu Diễn vẫn   phản ứng gì, bèn tiếp tục : “Hôm nay thần   bẩm báo chuyện , chỉ là   vì việc  mà giữa thần  và bệ hạ sinh  hiềm khích…” Cô  ngước mắt  Tiêu Diễn: “Bệ hạ…”
Chỉ  Tiêu Diễn cuối cùng cũng chậm rãi đáp: “Ừ.”
Cố Nghi đợi một lát, mới  Tiêu Diễn  khẽ một tiếng: “Hôm nay  gặp Cố Tri phủ , Cố Mỹ nhân cứ trở về .”
Cố Nghi  ngập ngừng, thấy sắc mặt  vẫn bình thản, bèn  dậy, khẽ cúi  : “Thần  cáo lui.”
Khi bước  ngoài Thiên Lộc các, cô  đầu  thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cao Quý công công đang   chằm chằm.
Cố Nghi  hiểu vì , chỉ đành đưa mắt  .
Cao Quý công công  nhạt một tiếng: “Cố Mỹ nhân  thong thả.”