Cố Nghi nhận lấy, nhấp một ngụm, nếm  hương cam quýt, liền mỉm : “Quả là  ngon.”
Triệu Uyển thấy cô  vẻ thoải mái hơn, bèn : “Hôm nay  mời Cố Mỹ nhân đến, chẳng qua chỉ  ôn chuyện cũ thôi. Từ  tình cờ gặp gỡ bên hồ,  và Cố Mỹ nhân  từng  dịp  chuyện đàng hoàng…”
Cố Nghi đặt chén  xuống, mỉm  hỏi: “Tính  cũng  mấy tháng trôi qua,   Quý nhân  điều gì  hỏi?”
Triệu Uyển khẽ phất tay, Tố Tuyết liền hiểu ý, lui  khỏi điện.
Trong điện lúc  chỉ còn  hai  bọn họ.
Triệu Uyển chậm rãi nhấp một ngụm ,  kỹ Cố Nghi, một lát  mới hỏi: “Hôm đó tại  Cố Mỹ nhân  cố ý ném ngọc?”
Cô  vẫn nhớ rõ lời Cố Nghi chúc cô  “tiền đồ như gấm”  khi rời  đêm đó. Vốn dĩ chỉ là lời  đùa, nhưng giờ xem , hóa   thành sự thật.
Cố Nghi  Triệu Uyển, khẽ : “Hôm nay  Quý nhân  hỏi , đêm đó    , Quý nhân mong cầu điều gì thì tất nhiên sẽ  điều đó. Đã  cơ hội gặp thánh thượng,    nắm lấy?”
Triệu Uyển thấy trong đôi mắt sáng ngời của Cố Nghi hiện lên vẻ điềm tĩnh và tự nhiên, liền hỏi: “Cô…    là hậu nhân của Triệu Kiệt từ ?”
Cố Nghi gật đầu: “ …” Cô  lấy lý do mà cô  bịa  khi thuyết phục Triệu Uyển  đây: “Lần đầu tiên  gặp Quý nhân ở bên ngoài Hoán Y cục, liền cảm thấy Quý nhân  nét giống với một  quen cũ…”
Thấy Triệu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc, Cố Nghi  tiếp: “Hồi nhỏ  từng theo cha đến Tế Châu, khi đó  ốm yếu,  dưỡng bệnh ở biệt viện quận Thương của Tề Châu. Ta giả trai  học đường và  gặp Triệu Kiệt phu tử, kính ngưỡng phong thái của phu tử, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Không ngờ, nhà họ Triệu  gặp biến cố lớn như , …  tưởng rằng hậu nhân của phu tử đều  lưu lạc khắp nơi…”
Triệu Uyển khẽ hỏi: “Cô vì … mà giúp ?”
Cố Nghi gật đầu, giọng  trang trọng: “Triệu Kiệt phu tử là  chính trực, quang minh  lạc,  đáng  c.h.ế.t một cách oan ức như …”
Nghe , Triệu Uyển đột nhiên ngẩng đầu  chằm chằm  Cố Nghi: “Cô   Triệu Kiệt phu tử…  qua đời như thế nào ?”
Tất nhiên là , nhưng   thể tiết lộ  tình tiết câu chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-188-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi chậm rãi lắc đầu: “Ta  rõ, nhưng  đoán  lẽ Quý nhân   nên mới tiến cung. Quý nhân cứ yên tâm,  và Quý nhân cùng chung mục đích, chẳng qua cũng chỉ là …”
Cô ngừng một lát,  từ từ : “Muốn một sự công bằng…   rõ sự thật.”
Trong lòng Triệu Uyển  thêm kinh ngạc, cô  chăm chú quan sát Cố Nghi hồi lâu,  đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Giọng cô  dần trầm xuống: “ những  cũ của Thái tử, các phò tá của Đông cung ngày xưa đều  tản mát khắp nơi. Kể từ khi   cung,   hề thu  bất kỳ manh mối nào…”
Cố Nghi khẽ cụp mắt, chậm rãi chớp mắt: “Sao    gì? Hoàng thượng    ban ân cho Quý nhân ? Trong thiên hạ, nếu thực sự    thể giúp Quý nhân, chẳng lẽ   là bệ hạ ư? Điều mà Quý nhân luôn mong mỏi chẳng  là thánh tâm  ?”
Mặt Triệu Uyển  nóng lên, trong lòng bất chợt sinh  cảm giác  hổ: “… thánh tâm khó lường, … thật sự lo sợ…” Nói , cô  im lặng  Cố Nghi.
Trong phút chốc, Cố Nghi cũng chẳng hứng thú để  tiếp.
Trong truyện, Tiêu Diễn đối với Triệu Uyển ban đầu chỉ tò mò về vẻ  của cô ,  dần thăm dò, đến khi nhận   từng gặp cô  khi còn nhỏ thì mới bắt đầu xem trọng cô  hơn. Sau khi lật  vụ án của Triệu Kiệt, Tiêu Diễn lúc  mới thật lòng đối đãi với cô .
 Tiêu Diễn  mắt cô bây giờ tuyệt đối   là  dễ  vẻ ngoài hấp dẫn. Nếu    Triệu Uyển là hậu nhân của Triệu Kiệt, điều mà  …  lẽ chỉ là sự chân thành từ Triệu Uyển.
Triệu Kiệt là  đức cao vọng trọng,  văn nhân khắp thiên hạ kính trọng. Tiêu Diễn lên ngôi hai năm, quyền lực ngày càng mạnh mẽ. Khi thiên hạ thái bình, điều   chính là lòng quy phục của sĩ tử khắp thiên hạ và danh tiếng vang dội của bậc đế vương.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi cầm chén lên, uống một ngụm .
Trà cam  nguội,   vị đắng.
Cô khẽ : “Quý nhân  vì lo lắng thánh tâm khó dò, suốt ngày suy đoán thì chi bằng nghĩ xem   thực lòng  . Lấy chân thành đối đãi,    thể đổi lấy một tấm chân tình?”
Triệu Uyển ngây  một lát,  thấy Cố Nghi nhẹ nhàng đặt chén  xuống, khẽ mỉm  : “Tuyết rơi suốt đêm qua, trong cung Bình Thúy vẫn còn nhiều việc vặt cần ,  xin   phiền lâu hơn nữa.” Nói , cô  dậy cúi  chào: “Quý nhân,   xin cáo lui.”