Triệu Uyển  cô  đáp: “Ừm, Cố Mỹ nhân  .”
Cố Nghi    hai bước thì  Triệu Uyển khẽ  từ phía : “Đa tạ.”
Cô  dừng bước, rời khỏi cung Kiêm Hà,   hành lang, thấy tuyết  trời  bắt đầu rơi lất phất.
Cố Nghi kéo mũ lông của áo choàng lên, ôm chặt lò sưởi ấm cầm tay  bước  khỏi điện.
Khi cô  một  đến lối  hẹp, liền thở dài một tiếng thật dài.
Tiêu Diễn từ xa  thấy một bóng  bước  từ cung Kiêm Hà, chỉ  thoáng qua bóng lưng,   nhận  đó là Cố Nghi.
Hắn  kìm  mà dừng bước .
Cách đó mười mấy bước,   thấy tiếng thở dài của Cố Nghi khi cô nhanh chóng rời khỏi cung Kiêm Hà và dừng   lối  hẹp. Sự bực bội trong lòng  dần tan biến, nhưng  thấy Cố Nghi cũng    lâu, mà nhanh chóng    về hướng Tây Uyển.
Tiêu Diễn  đầu  Cao Quý công công phía .
Cao Quý công công lập tức hiểu ý, vội cao giọng hô: “Tránh đường cho thánh giá!”
Cố Nghi  tiếng hô đột ngột  giật , lập tức dừng bước, lùi sát  tường  chờ.
Một lát , cô liền  thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô cúi đầu, cúi  hành lễ, thoáng  thấy vạt áo màu vàng sáng của hoàng bào.
Giọng của Cao Quý công công vang lên bên tai: “Đây chẳng  là Cố Mỹ nhân của cung Bình Thúy  ?”
Trong lòng Cố Nghi cảm thấy kỳ lạ, giọng điệu của Cao Quý công công bình thường   khoa trương như  .
Cô mạnh dạn ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Tiêu Diễn    mặt .
“Thần  kính chúc bệ hạ kim an.”
Tiêu Diễn  cô, thấy dù tay đang ôm lò sưởi nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, liền cau mày,  vui : “Nô tì của nàng ? Hôm nay tuyết rơi    ai che ô?”
Cố Nghi khẽ : “Thần  hôm nay đến bái kiến Uyển Quý nhân, lúc  tuyết  rơi,  nghĩ sẽ   lâu nên  dẫn  theo.”
Cô  đưa Đào Giáp theo vì đoán  rằng Triệu Uyển sẽ sinh nghi.
Cô   Đào Giáp  cùng.
Tiêu Diễn thấy lớp lông  vành mũ của cô  dính đầy bông tuyết, liền rời mắt  chỗ khác.
Ánh mắt  rơi  tòa cung điện gần đó,  cổng cung treo tấm biển đỏ khắc hai chữ “Kiêm Hà” bằng vàng.
Hắn khẽ chuyển động yết hầu, chậm rãi hỏi: “Hôm nay nàng  đến cung Kiêm Hà, cảm thấy cung … thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-189-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi càng thấy kỳ lạ, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Cung Kiêm Hà thật nguy nga,  sát tiền điện,  gần ngự hoa viên, quả là một cung điện  hiếm .”
Tiêu Diễn thấy cô  năng bình thản, câu từ chặt chẽ, khiến  càng thêm khó chịu trong lòng.
Cô  …  thở dài vì điều gì…
Tiêu Diễn cố gắng kiềm chế cảm xúc một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn  thể nhịn , giọng  lạnh dần: “Cung   đặt tên là Kiêm Hà, nàng nghĩ thế nào về hai chữ đó…”
Cố Nghi   im lặng hồi lâu,  đột nhiên hỏi một câu lạ lùng như , chỉ thấy Tiêu Diễn hôm nay thật sự  kỳ quái.
Tên các cung điện chẳng  đều mang đầy chất thơ , như Kiêm Hà, Lạc Anh, Trích Phương…
Cô ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Diễn  chút biểu cảm  , liền suy nghĩ cẩn thận  : “Hai chữ Kiêm Hà tất nhiên  , mang ý nghĩa yêu thương nhớ mong, da diết  rời. Tình cảm sâu sắc trong lời thơ dùng  tên cung điện cũng mang nét thanh tao, nhã nhặn…”
Vừa dứt lời, cặp lông mày của Tiêu Diễn lập tức cau chặt , đôi mắt lạnh lẽo như  đêm,  cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như dao.
Tim Cố Nghi bỗng dưng giật mạnh.
“Bệ…”
Chưa kịp  hết câu, Tiêu Diễn  xoay  bỏ , bước thẳng  cánh cửa sơn đỏ của cung Kiêm Hà.
Cố Nghi   nên lời, chỉ kịp  Cao Quý công công bước theo   vài bước,    cô với vẻ mặt  tức giận  tiếc nuối.
Tiêu Chó hôm nay  ?
Cố Nghi  sững tại chỗ, bối rối  bóng dáng hai  họ khuất dần  trong cung Kiêm Hà.
*
Đang lúc Triệu Uyển đang bối rối, bên ngoài điện vang lên một tiếng hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.” Cô  giật , vội vàng  dậy.
Hoàng đế bước  nhanh, trong chớp mắt  tiến  điện.
Triệu Uyển cúi  hành lễ: “Thần  bái kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn thấy  bàn  điện vẫn còn chén , liền vén áo  xuống chỗ  ở phía .
“Bình .”
Mê Truyện Dịch
Triệu Uyển ngẩng đầu, định quan sát kỹ sắc mặt của hoàng đế, nhưng khi thấy ánh mắt  lướt qua , cô  chợt run lên: “Bệ hạ ân sủng ban cho thần  cung điện , thần  thật sự lấy  kinh sợ.”
Tiêu Diễn chăm chú  cô  một lúc,  bất chợt  : “Uyển Quý nhân  phong  Quý nhân,  cần tiếp tục ở  trướng của Vương Quý nhân ở Tú Di điện. Cung điện  bỏ trống  lâu, Uyển Quý nhân thích là  .”
Triệu Uyển cúi đầu lạy: “Thần  trong lòng tất nhiên  vui, chỉ là cung điện  vốn dành cho những  ở bậc cao hơn, thần  lo sợ   đủ tư cách, chỉ sợ mạo phạm.”