Một  tùy tùng từ trạm dịch bước , hành lễ  : “Phòng của phu nhân ở  lầu hai. Công tử  nếu phu nhân  việc  bàn với Cố đại nhân thì  thể lên lầu  chuyện.”
Cố Nghi   trong trạm dịch, thấy Tiêu Diễn     và đang bước lên cầu thang. Cô lắc đầu, : “Đêm  khuya, Cố đại nhân nên nghỉ sớm. Đường đến Cừ Thành còn dài,  cần vội.”
Cố Trường Thông gật đầu, tán thưởng  Cố Nghi: “Phu nhân cũng nên  nghỉ sớm .”
Cố Nghi liền bước chân  trạm dịch.
Người hầu dẫn cô lên lầu hai, mở cửa phòng thì thấy Tiêu Diễn   sẵn bên bàn, rót cho  một chén .
Cố Nghi  tươi bước  phòng: “Công tử  xe suốt quãng đường  mệt ?”
Tiêu Diễn  hỏi: “Tại  nàng  trò chuyện với Cố đại nhân thêm một lát nữa?”
Cố Nghi tháo áo choàng: “Cố đại nhân  xe ngựa mệt nhọc, nghỉ sớm thì  hơn.”
Quan trọng là  cứ  đây, ai mà trò chuyện thoải mái .
Tiêu Diễn mỉm  : “Nếu phu nhân  một tiếng,  cũng  thể tránh  một lúc.”
Cố Nghi khẽ : “Công tử thật bao dung…”
Tối nay  cần vội. Tuy nhiên, cô thật sự cần tìm một thời điểm thích hợp để  chuyện riêng với Cố Trường Thông.
Sau khi đoàn xe đến Cừ Thành, Cố Nghi cuối cùng cũng đợi  cơ hội .
Ngày đoàn xe dừng chân tại Cừ Thành, ngay khi trời sáng, Tiêu Diễn   ngoài, Cố Nghi bèn mời Cố Trường Thông đến phòng để trò chuyện.
Nhìn thấy nụ   mặt cô, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Trường Thông cuối cùng cũng yên tâm trở . Ban đầu ông nghĩ rằng việc hoàng đế chỉ định Tiểu Nghi hộ giá là để bày tỏ lòng khen thưởng ông.  qua vài ngày quan sát, ông mới dần dần nhận , hoàng đế  chỉ đơn thuần là khen thưởng ông thôi .
Cố Nghi  tiên rót cho Cố Trường Thông một chén ,  khi suy nghĩ một lát, cô hỏi: “Cha,  đây cha từng gặp Lưu Thái phi ?”
Cố Trường Thông khựng , ngạc nhiên : “Công tử   với con  ?”
Cố Nghi gật đầu: “Công tử  Chu Đình Hạc  giúp đỡ Lưu Thái phi, nên con  hỏi cha, hiện tại Lưu Thái phi đang ở , còn ở Phủ Châu  ạ?”
Cố Trường Thông đặt chén  xuống, hạ giọng : “Vẫn còn ở đó, Lưu Thái phi hiện đang  chăm sóc cẩn thận trong  viên của nhà họ Chu tại Ly Sơn, tính mạng và vấn đề ăn uống đều  cần  lo.”
Cố Nghi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Vậy Lưu Thái phi    phận của cha ?”
Cố Trường Thông lắc đầu: “Khi  đến  viên, chỉ  là bạn cũ, nhưng   bà   đoán   điều gì  …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-196-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mê Truyện Dịch
“Công tử  dự định gì, cha   ?”
Cố Trường Thông trầm ngâm một lúc: “Công tử cử  canh giữ  viên,  lẽ trong thời gian ngắn sẽ  đưa Thái phi về kinh .”
Cố Nghi uống một ngụm ,  hỏi: “Khi cha đến  viên của nhà họ Chu,   thấy  lạ nào  ạ?”
“Người lạ?” Cố Trường Thông cau mày.
“Một  cao lớn, gầy gò, râu rậm.”
Cố Trường Thông hồi tưởng một lát: “Không .”
Ông nghi hoặc  Cố Nghi: “Sao con  hỏi ?”
Cố Nghi đáp: “Con chỉ lo sợ bọn thổ phỉ  loạn nên mới hỏi  thôi.”
Cố Trường Thông hồi tưởng kỹ ,  thấy ai giống  mà cô miêu tả: “Quả thật    đó.”
Cố Nghi mỉm , rót thêm  cho Cố Trường Thông  chuyển sang chủ đề khác.
“Ngày mai con  cùng công tử  thuyền xuôi về phía Nam dọc sông Lạc. Không  khi nào mới  thể gặp  cha…” Cô nâng chén  lên: “Hôm nay con dùng   rượu, kính cha một chén, mong cha  đường về Phủ Châu giữ gìn sức khỏe.”
Cố Trường Thông cũng nâng chén, uống cạn một : “Chúc con chuyến  đến Thanh Châu thuận buồm xuôi gió.”
Ông giữ kín chuyện sang năm khảo mãn nếu đạt thành tích cao sẽ  cơ hội về kinh, nghiêm giọng căn dặn Cố Nghi: “Tiểu Nghi, con  hoàng thượng tin tưởng cho theo hộ giá, đó là thánh ân. Hoàng thượng còn  với con về chuyện của Lưu Thái phi, điều đó chứng tỏ hoàng thượng vô cùng tin tưởng con… Con nhất định   phụ lòng tin của hoàng thượng…”
Cố Nghi uống một ngụm , gật đầu : “Cha yên tâm, những việc bệ hạ đối xử  với con, con đều ghi nhớ cả.”
*
Sáng sớm hôm , hai đoàn  chia hai ngả.
Mặt nước sông Lạc phẳng lặng như gương. Đông  qua, băng tuyết  sông tan chảy, chỉ còn lác đác vài mảnh băng tuyết trôi nổi.
Cố Nghi khoác chiếc áo choàng màu hồng phấn, bước lên thuyền gỗ, cảm thấy cốt truyện  đang diễn  theo đúng trình tự.
Cô cẩn thận nhớ ,  xuôi thuyền về phía Nam  sẽ  qua Tế Châu, dừng  ở quận Thương vài ngày  khi tiếp tục tiến về Thanh Châu. Khi đến bên ngoài phủ Thanh Châu, sẽ xảy  vụ phục kích của Bác Cổ. Đó là  tấn công liều lĩnh cuối cùng của Bác Cổ.
Đao kiếm   mắt, cô nhất định  tính toán thật kỹ để bảo  mạng sống! Dù  chui xuống đáy thuyền, chịu khó ẩn nấp để giữ mạng, cô cũng  sống sót!