Triệu Uyển nắm chặt tay, quyết định dứt khoát, liền  dậy quỳ xuống sàn gỗ, cúi đầu lạy: “Triệu Kiệt chính là cha .”
Nói xong,   hồi âm nào. Cô  ngước mắt lên thấy  mặt Tiêu Diễn  chút ngạc nhiên, vẫn chỉ bình thản  .
“Nàng  cung là vì  điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Triệu Kiệt?” Hắn chậm rãi hỏi.
Triệu Uyển khẽ cắn môi, gật đầu: “Phụ   vốn đang khỏe mạnh, nhưng  đột ngột qua đời ở kinh thành,  rõ nguyên do… A Uyển chỉ mong cầu một lời giải đáp, xin bệ hạ giúp đỡ.”
Tiêu Diễn  cô  chằm chằm một lúc,  đột nhiên : “Nàng  lên .”
Triệu Uyển lo lắng  thẳng dậy, cuối cùng   hỏi: “Nàng… chính là cô bé ở Triệu phủ năm xưa?”
Đôi mắt Triệu Uyển sáng lên, giọng  đầy hy vọng: “Công tử còn nhớ ? Năm đó  gặp công tử ở chùa Phù Quốc tại quận Thương,  đó…  đó Thái tử  đưa công tử đến nhà họ Triệu ở một thời gian,  chính là đứa bé gái mà công tử  gặp lúc đó…”
Tiêu Diễn đương nhiên nhớ rõ. Dù hình ảnh của cô bé khi đó  phai mờ trong trí nhớ, nhưng  vẫn nhớ rằng đó là năm Vĩnh Hựu thứ tám, Thái tử Tiêu Hoành khi   tròn tuổi trưởng thành, hoàng đế lệnh cho Thái tử giám quốc. Khi đó,  chỉ mới tám tuổi, đột nhiên mắc  bệnh nặng. Cao hoàng hậu bèn đưa   khỏi cung, đến quận Thương dưỡng bệnh. Trước khi rời hoàng cung,   lén đến cung Bình Thúy, khó khăn lắm mới gặp  Đáp Chu. Lúc sắp ,   tùy tiện lấy một vật gì đó để  kỷ niệm, bèn lén lấy  miếng ngọc bội hình thỏ trắng mà Đáp Chu để trong hộp báu.
Tiêu Diễn khẽ bật  hai tiếng. Hắn vẫn còn nhớ rõ khi Tiêu Hoành đến quận Thương thăm ,  thấy  đang đeo miếng ngọc bội,  mặt Tiêu Hoành lộ  một biểu cảm khó tả. Có lẽ chính từ khoảnh khắc đó, Tiêu Hoành nảy sinh ý định g.i.ế.c .
 khi đó  mới tám tuổi, vô tri vô giác, chỉ cảm thấy   trai là Thái tử vốn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên tức giận với . Vì thế,  liền tùy ý đem miếng ngọc bội  tặng  cho  khác.
Con gái của Triệu Kiệt.
Nhiều năm , khi Triệu Kiệt  thấy miếng ngọc bội đó, chẳng  cuối cùng ông  cũng  hiểu  bí ẩn của nó, vì thế mới chuốc lấy họa sát   ?
Hoàng gia hoang đường , những vị đế vương hoang đường.
Vì yêu sinh hận, vì tình mà ganh ghét.
Vị Thái tử  mỹ  tì vết, nay  vướng  vết nhơ.
Đáp Chu c.h.ế.t trong cung Bình Thúy, Tiêu Hoành g.i.ế.c Tiêu Quắc nhưng   rằng chính   g.i.ế.c cha và tạo phản.
Đến cuối cùng khi  tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Hoành,  mang thêm tội danh g.i.ế.c .    biện minh thế nào,    cho   hiểu rằng Tiêu Hoành  vì mẫu phi của  mà đối nghịch với vua, g.i.ế.c cha hại em, âm mưu đoạt ngôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-199-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đáp Chu   gánh chịu những lời buộc tội như thế  quá nhiều …
Triệu Uyển thấy Tiêu Diễn   xong nhưng  khuôn mặt   chút niềm vui nào, đôi mắt nâu sẫm của   trở nên ảm đạm, giữa lông mày phủ đầy mây mù u ám.
Triệu Uyển  hiểu    sai điều gì, bối rối thốt lên: “Công tử… Bệ…”
Lời còn  dứt, Tiêu Diễn bất ngờ  dậy bỏ .
Cao Quý công công thấy cảnh đó,  khỏi kinh hãi,  thần sắc của , ông  lập tức đuổi theo.
Thấy   càng lúc càng nhanh, Cao Quý công công  chạy nhỏ theo , gọi: “Bệ hạ…”  hoàng đế  thèm để ý, bước thẳng dọc theo hành lang dài  dừng   cửa phòng chạm trổ.
Cao Quý công công mừng rỡ, nhanh chóng gõ cửa.
Chỉ một lát , Cố Nghi  mở cửa , thấy Cao Quý công công   với ánh mắt nóng bỏng, cô nghi hoặc hỏi: “Cao quản gia  việc gì ?”
Mê Truyện Dịch
Cao quản gia  sang một bên, Cố Nghi ngó  liền thấy Tiêu Diễn  cách đó vài bước, gương mặt lạnh lùng  biểu lộ cảm xúc gì.
Trong lòng cô bỗng thấy lo lắng.
Cố Nghi mỉm , lên tiếng  với Tiêu Diễn: “Bộ giáp mềm mà công tử tặng thật là tuyệt vời,  mặc   cảm thấy nặng nề chút nào.”
Quan trọng nhất là còn  thể giữ mạng, thực sự là một món đồ quý giá  dễ . Nếu   cô  thứ ,  lẽ cô    đối mặt với việc    từ đầu.
Tiêu Diễn thấy cô mỉm  vui vẻ, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc thực sự từ trong lòng. Hắn bước thêm hai bước, cuối cùng   trong phòng.
Cao Quý công công  theo , chỉ nhanh chóng khép cửa ,  quên dùng ánh mắt để khích lệ Cố Nghi.
Cố Nghi hiểu ý, nhanh chóng bước theo Tiêu Diễn, thấy   qua bình phong, ánh mắt dừng   rèm ngọc lưu ly  dừng bước, nhíu mày  hài lòng: “Đây là ý của kẻ ngốc nào ?”
Cố Nghi   đang giận cá c.h.é.m thớt, bèn  gượng: “Khi  đến thì rèm    sẵn, chắc hẳn là đồ trang trí của thuyền. Nếu công tử  thích thì  sẽ bảo  tháo xuống.”