Toàn  Cố Nghi run lên, lớp da gà mới dần dần biến mất.
Tiêu Luật  cô  khẽ, giọng điệu thản nhiên: “Ngươi đối với Tiêu Diễn cũng dịu dàng ân cần như thế ?”
Anh  hiểu lầm gì về Tiêu Diễn ? Hai   chắc là  em ruột  ?
Cố Nghi im lặng  Tiêu Luật, thấy y đột nhiên , khẽ lắc đầu  thở dài: “Quả nhiên là ! Ta  ngay mà! Tên chó Tiêu Diễn đó thì  gì về tình cảm nam nữ chứ!”
Trong lòng Cố Nghi bỗng mềm .
Tiêu Luật và Tiêu Diễn trong sách  miêu tả là hai  em một  ở phương Nam, một  ở phương Bắc, lúc nào cũng như nước với lửa.  Tiêu Luật  mặt cô, tuy câu nào cũng nhắc đến Tiêu Diễn, nhưng cũng     vì hận thù, ngược   giống như  em đấu khẩu với  mà thôi.
Huống hồ  đời , dám gọi Tiêu Diễn là tên chó  lẽ cũng  thể tìm    thứ hai nữa.
Trong đại doanh Đăng Châu  chuẩn  trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đêm qua đuốc cháy sáng suốt cả đêm, hàng trăm binh sĩ đeo dây thừng  vai, nối đuôi  kéo hàng trăm chiếc thuyền gỗ từ sâu trong sườn núi xuống  bằng bánh xe gỗ,  thuyền phủ vải, quét từng lớp dầu đồng để phòng mưa và côn trùng đục khoét. Trong doanh trại, tiếng bước chân vội vã vang lên  ngớt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ngựa hí dài, kéo dài cho đến tận bình minh.
Tố Tuyết  trong trướng, vén rèm lên   ngoài, nhưng  dám bước  khỏi trướng, mỗi ngày đều  báo với binh sĩ canh giữ trướng xong mới  thể  ngoài.
Cô     Triệu Uyển đang   giường, vẻ mặt khó xử : “Vết thương ở vai của Tiệp dư vẫn  khỏi, hôm nay Y chính  thuốc  đến muộn,  là để nô tì… nô tì  ngoài thúc giục ạ?”
Triệu Uyển nửa tựa  gối mềm, lắc đầu : “Y chính trong doanh quân vốn   nhiều, lúc  càng bận rộn, vết thương của    còn nghiêm trọng, đợi thêm chút nữa cũng  .” Cô  khẽ  yếu ớt: “Hơn nữa thuốc Y chính kê cũng đắng quá.”
Tố Tuyết cau mày : “Tiệp dư sợ đắng, hôm qua  chịu uống thuốc,  lẽ vì  đêm qua mới phát sốt,  nô tì sợ phát khiếp, vội vàng báo cho binh sĩ canh giữ ngoài trướng. Chỉ là  …   hôm nay bệ hạ, liệu bệ hạ  đến thăm Tiệp dư ? Nếu bệ hạ đến thì  quá.”
Triệu Uyển  thấy thế thì thầm thở dài trong lòng.
Đêm hôm xảy  ám sát  thuyền gỗ, hoàng đế quả thực  ở bên cô  suốt nửa đêm, nhưng từ khi  quân doanh Đăng Châu, hoàng đế  bận rộn đến mức   thời gian ngó ngàng gì tới cô  nữa.
Mọi  tuy   với cô , nhưng cô   lúc  đại quân nhất định là đang chuẩn  tấn công phủ Thanh Châu.
Rèm trướng bất ngờ  ai đó từ bên ngoài vén lên, gió thổi , Triệu Uyển  ngược ánh sáng, nhận  ngay bóng dáng của hoàng đế.
Cô  vội vàng  dậy cúi chào: “Thần  tham kiến bệ hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-209-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn thấy sắc mặt cô  vẫn tái nhợt, liền : “Ngồi xuống ,  cần hành lễ.”
Triệu Uyển xoa vai ,  trở  giường gỗ, ngước mắt  kỹ   mặt.
Vài ngày  gặp, vị hoàng đế  mắt cô  thoáng hiện vẻ mệt mỏi.
Cô  dịu dàng khuyên: “Bệ hạ bận rộn quân vụ, cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe mới .”
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt Tiêu Diễn rơi xuống lớp vải trắng  vai cô : “Nghe  đêm qua nàng sốt cao, tại   chịu dùng thuốc? Nếu  dùng thuốc,  còn gọi Y chính đến  gì?”
Gương mặt Triệu Uyển bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu đáp: “Thần    .”
Chờ một lúc  thấy hồi âm, cô   ngẩng đầu, ngập ngừng : “Thần … thần   lẽ chỉ  mượn cớ  để  gặp bệ hạ.”
Tiêu Diễn khẽ : “Vai nàng  thương nặng, nếu  uống thuốc,  thể nguy hiểm đến tính mạng, nơi    chỗ để nàng bày mưu tính kế. Ngày mai sẽ nhổ trại, trẫm   lệnh chuẩn  thuyền đưa nàng về kinh thành , nàng cứ an tâm dưỡng thương.”
Triệu Uyển kinh ngạc : “Nhanh  ? Bệ hạ thực sự  đưa thần    ạ?”
“Vết thương của nàng  cho phép nàng ở  lâu.”
Thấy nét mặt của hoàng đế  chút lưu luyến, Triệu Uyển khẽ cắn môi, vội hỏi: “Còn Cố Quý nhân thì  ạ? Cố Quý nhân  về cùng thần  ?”
Vừa dứt lời, cô  liền thấy ánh mắt hoàng đế  mặt lập tức trầm xuống.
“Nàng tự về,  khác  cần nàng bận tâm.” Giọng  càng lạnh lùng hơn.
Triệu Uyển trong lòng hoảng hốt, chỉ thấy hoàng đế xoay  rời .
Cố Nghi… Cố Nghi    xảy  chuyện gì  ?
Mà lúc  tại hành cung Dương Thành, Cố Nghi đang thả một con diều hình hạc tiên trắng như tuyết trong sân.
Cô cầm trong tay trục dây, Tiêu Luật ngửa đầu giục: “Nhanh thả dây , nhanh lên, bây giờ  gió, hạc tiên mới  thể bay lượn tựa tiên cảnh.”