Cố Nghi bất an dừng  một chút, nhưng  dám thật sự ngừng bước.
Nếu lúc  cô dừng ,   đuổi theo phía  bắt kịp, cả hai sẽ  sống  nữa.
Tiêu Luật cũng  thấy ánh sáng đó.
“Phía  là ai thế?”
Cố Nghi lắc đầu, trong lòng bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mơ hồ.
Cô chạy nhanh hơn, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng  đối diện  ánh sáng rực rỡ.
Mũi cô cay xè.
Tiêu Luật thấy Cố Nghi đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc , chỉ trong chớp mắt  bỏ xa y vài bước.
Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, lập tức tăng tốc đuổi theo.
Tiêu Diễn  thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía , trong lòng chợt động, vội vàng chạy đến đón.
Dưới ánh lửa sáng rực,  thấy một bóng  lao tới.
Cố Nghi.
Tiêu Diễn thấy cô chạy đến gần, liền thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ .
Tiêu Diễn.
Hắn dường như   thấy cô gọi tên .
Tiêu Diễn bước nhanh về phía , dang tay , ôm chặt Cố Nghi  lòng.
Khoảnh khắc , sợi dây căng thẳng trong lòng  mới từ từ giãn .
Hắn  khỏi thở dài thầm trong lòng, nhưng tay   chạm  một mảng m.á.u ướt đẫm  lưng cô, trái tim lập tức trùng xuống.
Hắn cẩn thận quan sát gương mặt của Cố Nghi, thấy đôi mắt cô tuy sáng ngời, nhưng  cằm  lấm tấm vài vệt máu.
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn đột nhiên cau mày, đưa tay sờ lên lưng  như đang kiểm tra vết thương.
Năm ngày , cổng thành Dương Thành   phá.
Tề Uy  c.h.é.m đầu Trịnh Tuy tại sông Lạc, Vu Đại dẫn binh tiến  địa phận phủ Thanh Châu.
Đại quân tiêu diệt tất cả phản quân  chịu đầu hàng, còn những kẻ quy phục thì  đông.
Cố Nghi  đưa  ở tại phủ  của nha môn phủ Thanh Châu.
Những ngày qua, quan binh qua   ngớt, Tiêu Diễn ở  phủ nha để xử lý chính sự.
Trong phủ Thanh Châu, từ Tri phủ, Đồng tri cho đến giám sát, quản ngục đều   thế.
Tất cả những kẻ  phong tước hầu trong triều đình giả mạo  đều  hỏi tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-216-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tấu chương từ bộ Lại và bộ Hộ liên tục từ kinh thành gửi tới, bàn bạc việc thu hồi  phủ Thanh Châu.
Cố Nghi nơm nớp lo sợ chờ đợi suốt năm ngày, nhưng vẫn  thấy cơn đau đầu quen thuộc và luồng sáng trắng  xuất hiện.
Trái tim luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng yên  trở .
Tiêu Luật tuy  c.h.ế.t nhưng việc phá thành Dương Thành, thu phục Thanh Châu, cốt truyện chính vẫn diễn .
Con đường đế vương của Tiêu Diễn vẫn còn tiếp tục, cô  nhận  cảnh báo nào về việc  lệch khỏi cốt truyện.
Cố Nghi cảm thấy  vui,  trong sân thưởng thức cảnh xuân, thấy liễu xanh hoa đỏ  càng xinh  hơn.
Đa Lạc lúc   rời cô nửa bước, bỗng lên tiếng: “Quý nhân, Thận vương tới.”
Cố Nghi ngẩng đầu , quả nhiên thấy Tiêu Luật từ lầu các phía  chầm chậm  .
Mấy ngày  bọn họ ở tạm trong quân doanh, Tiêu Luật mỗi ngày đều đội nón  rèm che,  để lộ mặt  ngoài.
Mê Truyện Dịch
Giờ   trong phủ, tránh xa  ngoài, y mới  thể tháo nón, khoác lên  chiếc áo dài màu xanh đậm, nhẹ nhàng bước tới.
Thấy Cố Nghi   ghế đá, y khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn tiến  gần.
Cố Nghi  y  xuống, khẽ : “Ngươi dậy  ? Đã tắm rửa ? Đã nếm thử món mơ khô mới đưa từ bếp lên ?”
Mấy ngày , Tiêu Luật nổi giận tận mấy  liền, lúc thì trách Cố Nghi lừa y, lúc  than thở cuộc sống quá khổ cực. Cho đến hôm qua, khi cùng đại quân tiến  Dương Thành, Tiêu Diễn cuối cùng  chịu nổi nữa, mặt đen ,  chuyện riêng với Tiêu Luật,  suốt nửa đêm.
Tiêu Luật dường như  đó  bớt chút tính khí, chỉ là  mặt vẫn còn chút bất mãn.
Y bực bội : “Đã ăn , nhưng chua lắm,  ngọt.”
Cố Nghi mỉm  : “Vậy đợi khi về kinh, qua một thời gian nữa, quả mơ sẽ ngọt hơn, đến lúc đó ăn mơ tươi cũng  đó!”
Tiêu Luật liếc mắt  Cố Nghi: “Hắn  với ngươi  ? Chuyện  về kinh?”
Cố Nghi gật đầu,  hỏi : “Về kinh chẳng   ? Còn  thể gặp Thái phi nữa… Nếu lập phủ Thận vương, đưa Lưu Thái phi về phủ dưỡng lão, chẳng  càng  hơn …”
Thận vương tuy   ban c.h.ế.t vì tự xưng đế, nhưng từ nay về  cũng chỉ  thể sống  mí mắt của hoàng đế mà thôi.
 với tính cách của Tiêu Luật, sắp xếp như ,    là điều  cho y.
Tiêu Luật  hừ lạnh một tiếng.
Đêm qua Tiêu Diễn  lấy chuyện sắp xếp chỗ ở cho mẫu phi  uy h.i.ế.p y.
Vốn dĩ y cảm thấy Tiêu Diễn  vẻ   hơn một chút, nhưng tên chó đó  thể  đổi …
Hừ!
Cố Nghi quan sát kỹ Tiêu Luật, thấy  mặt y tuy tỏ vẻ  cam lòng, nhưng cả   thả lỏng, lười biếng tựa  một bên bàn đá.
 là một  em trai bướng bỉnh…