Cô  cùng  thêm một lúc,  vài lời thăm hỏi, khuyên nhủ vài câu, cho đến khi mặt trời lặn, liền   tới báo.
“Thỉnh an Quý nhân, bệ hạ sai nô tài tới gọi quý nhân đến phòng khách dùng bữa tối.”
Cố Nghi  dậy, chỉnh  vạt váy,  với Tiêu Luật: “Vậy   , ngươi cũng ăn tối sớm nhé…”
Tiêu Luật phất tay,  mặt .
Trong phòng khách, thức ăn   bày sẵn  bàn tròn.
Tiêu Diễn những ngày  bận rộn vô cùng, hôm nay mới  chút thời gian rảnh để dùng bữa với Cố Nghi.
Cố Nghi  bước  thì  thấy Tiêu Diễn khoác áo đen  trong phòng,  đầu đội mũ đen, mỉm   cô.
“Thần  tham kiến bệ hạ.”
“Bình , đến đây  .”
Cố Nghi  xuống, lúc  mới để ý thấy  bàn  một món giò heo sốt tương.
Mắt Cố Nghi sáng lên, thấy Tiêu Diễn cầm đũa, cô cũng liền cầm đũa lên, gắp một miếng giò heo sốt tương, do dự một lúc  đưa sang đĩa của Tiêu Diễn: “Bệ hạ nếm thử  .”
Tiêu Diễn bật   cô: “Không cần hầu hạ  , nàng cứ ăn .”
Cố Nghi vui vẻ ăn một miếng giò, vẫn là hương vị quen thuộc.
Tiêu Diễn khi dùng bữa,  ít khi  chuyện.
Sau khi hai  dùng bữa xong, cung nhân dọn dẹp bát đĩa, Tiêu Diễn mới hỏi: “Hôm nay nàng  gặp Tiêu Luật ?”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng: “Hôm nay tâm trạng Thận vương trông  vẻ  hơn nhiều…”
Tiêu Diễn  vui : “Sau  nàng  cần quan tâm đến  nữa… Hắn từ nhỏ  như , càng   để ý tới ,  càng  bộ  tịch.”
Cố Nghi: … Được thôi.
Tiêu Diễn thấy cô khẽ gật đầu, hàng mi buông xuống, trong mắt ánh lên một chút bóng tối.
Mấy ngày hành quân liên tục, hẳn là cô  mệt .
Tiêu Diễn  dậy : “Chuẩn  nước tắm.”
Cố Nghi ngẩng đầu, lộ vẻ ngạc nhiên, lúc   quá giờ Dậu.
Tuy rằng cô cũng thấy mệt mỏi. Cô bèn  dậy, bước theo Tiêu Diễn, cùng  về phía phòng phía đông trong phủ nha.
Phòng ngủ trong phủ nha  lớn,  hầu  chuẩn  nước tắm  tấm bình phong. Sau khi tắm xong, Cố Nghi bước , thấy Tiêu Diễn   sẵn bên bàn, dáng vẻ thảnh thơi.
Tóc  buộc lỏng  gáy, vẻ mệt mỏi  mặt  tan  phần nào, hàng mi còn đọng chút  nước, đôi mắt hoa đào rực sáng, chăm chú  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-217-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô ngẩn ngơ  , dường như cô  quên mất Tiêu Diễn  sức hút đến mức nào.
Dù Tiêu Luật   đến  thì cô vẫn  thể bình tĩnh mà chiêm ngưỡng vẻ  , nhưng đối diện Tiêu Diễn, chỉ một ánh  cũng đủ khiến cô  khỏi xiêu lòng.
Cố Nghi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Dưới ánh mắt  thể phớt lờ của , cô chậm rãi bước đến  bàn trang điểm  xuống, cũng  chắc bước chân của   tự nhiên     thành  vụng về.
Cố Nghi khẽ lắc đầu, đưa tay định tháo búi tóc.
Tiêu Diễn bất ngờ bước đến  cô, đưa tay giữ lấy mu bàn tay cô: “Để trẫm giúp nàng…”
Cố Nghi căng thẳng, lưng cứng đờ: “Tạ bệ hạ…”
Cô  dám  đầu, chỉ dám   qua gương đồng. Cô thấy  cúi đầu, ngón tay thon dài cẩn thận tháo búi tóc cho ,  cầm lấy chiếc lược gỗ  bàn, nhẹ nhàng chải tóc cho .
Mê Truyện Dịch
Căn phòng im ắng.
Tiêu Diễn   gần, tỏa  mùi hương dễ chịu, giống như hương hoa trong nước tắm,  tựa như hương lạnh của cây tùng cây bách.
   gần quá, gần đến mức vô  thể cảm nhận   ấm. Cố Nghi chỉ  thấy tiếng tim  đập ngày càng nhanh,   liệu Tiêu Diễn   thấy .
“Bệ hạ, thần … mệt … …  cần chải tóc nữa…” Cô khẽ .
Tiêu Diễn trầm giọng “Ừ” một tiếng, đặt chiếc lược gỗ   bàn,  xoay  về phía giường.
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm,  dậy bước theo .
Phòng ngủ  tuy thuộc phủ Thanh Châu,   kiểu dáng trong cung điện. Mặc dù gian phòng phía Đông tuy cổ kính, nhưng chiếc giường gỗ cũng  rộng rãi như trong cung. Sau khi Tiêu Diễn  xuống, chỗ còn  chỉ đủ cho Cố Nghi.
Vừa  xuống, hai  liền  sát bên . Cô chỉ cảm thấy bên cạnh  ấm áp như một lò sưởi.
Cô bỗng sợ rằng tiếng tim đập của  sẽ   phát hiện qua cánh tay chạm   của hai .
Cố Nghi khẽ cựa , nhưng bên tai   thấy Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Hôm đó… tại  nàng  lừa Tiêu Luật,  nàng… mang thai?”
Nghe , Cố Nghi giật .
Quả nhiên  hỏi tội  …
Cô ngập ngừng : “Bệ hạ thứ tội… hôm đó thần   vội vàng… Thần   khuyên Thận vương bỏ trốn, nên bất đắc dĩ mới  dùng hạ sách … Hơn nữa…”
Cô xoay  để  rõ sắc mặt Tiêu Diễn,  thấy  cũng đang  .
Bốn mắt  .
Cố Nghi chỉ cảm thấy eo  nhẹ bẫng, cô   Tiêu Diễn ôm chặt  bên trong giường,  đè lên  .
Mặt nàng đỏ bừng, chỉ  Tiêu Diễn hỏi: “Hơn nữa… cái gì?”