Cố Nghi khẽ : “Ngươi  gọi  chuẩn  bữa tối …”
Đa Lạc vội vàng gật đầu, xoay  .
Cố Nghi  dậy  đến bên cửa sổ, thấy đèn lồng trong tiền viện     thắp sáng từ lúc nào.
Đào Giáp đang   ngọn đèn  cửa chính của điện, tay cầm sổ kiểm kê  rương hòm còn .
Thực  cô cũng  nghĩ kỹ  đối mặt với Đào Giáp thế nào…  sắp xếp Đào Giáp  …
Đã qua nửa giờ Dậu, vị Hồ Y chính của Thái Y viện, hiện   bổ nhiệm  Hồ Viện phán, cuối cùng  hoàng đế triệu kiến  Thiên Lộc các.
Ngày đầu tiên hoàng đế hồi kinh,  đến giờ  mới  thời gian rảnh để gặp ông .
Hồ Viện phán cúi  bái lạy: “Tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế vén tay áo: “Đứng lên .”
Hồ viện phán bước chậm đến bên cạnh hoàng đế,  khi bắt mạch, quan sát kỹ sắc mặt của   cúi đầu hỏi: “Bệ hạ dạo   tái phát bệnh đau đầu  ạ?”
“Không.”
Hồ Viện phán  cúi  lui về bậc ngọc bên : “Bệ hạ  đây  thương, nay dù   còn đáng ngại, nhưng suốt chuyến tuần du phương Nam  lao tâm khổ trí. Bệ hạ tuy đang thời trai tráng, nhưng cũng  nên quá gắng sức, cần  tịnh dưỡng nhiều hơn. Phương thuốc dùng  đây  thể giúp giảm đau đầu, vi thần sẽ bổ sung hồ sơ chẩn mạch và trình lên bệ hạ xem qua.”
Tiêu Diễn lơ đãng gật đầu, miệng  hỏi: “Phương thuốc mà trẫm bảo ngươi điều chỉnh  đây  sửa ?”
Hồ Viện phán  khựng , cúi đầu đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, phương thuốc… vi thần  chỉnh sửa xong ,  thêm  các vị bổ dưỡng, cũng giảm bớt mùi vị khó uống.”
“Tốt lắm, ngươi lui xuống .”
Hồ Viện phán tuân lệnh, từ từ lùi  ngoài Thiên Lộc các, ông  bước xuống hai bậc đá, đột nhiên bước chân chệch choạng, suýt ngã.
Cao Quý công công  bên mỉm  đưa tay đỡ ông : “Viện phán   chứ?”
Hồ Viện phán  vững,  khan: “Không ,  .”
Ông  chỉnh  áo bào, lòng bình tĩnh , chợt nhớ đến một chuyện: “Thần quên  bẩm báo, vết thương  vai của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện dạo   phần tái phát,  lẽ do đường về xóc nảy, vết thương  lành, mấy hôm  còn chảy máu.” Nói xong, ông   ngập ngừng  về phía Cao công công: “Công công, việc …”
Cao Quý  xong, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc: “Bên Kiêm Hà điện mong Viện phán cẩn thận chăm sóc, lão nô sẽ lập tức hồi bẩm bệ hạ.”
Hồ Viện phán thầm thở dài, nghĩ rằng hôm nay  cần  gặp hoàng thượng nữa, lòng cảm thấy nhẹ nhõm: “Đa tạ Cao công công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-224-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Ông   rời ,  của Xưởng thủ công  đến Thiên Lộc các.
Cao công công  điện bẩm báo, hoàng đế liền gọi họ  các.
Hai tay của cung nhân Xưởng thủ công nâng quyển sách vẽ, quỳ  bậc thềm,  định bẩm báo thì  thấy hoàng đế  dậy, bước xuống bậc, cầm lấy quyển sách vẽ từ tay họ  xem qua.
Trong quyển sách vẽ  vài kiểu mẫu diều giấy, đều  phác họa theo lệnh hoàng đế  dặn .
Tiêu Diễn lật xem một hồi,    lấy cây bút  bàn, chỉ khoanh tròn hai mẫu thiết kế trong đó.
Một là mẫu đơn giản hình thỏi vàng, còn mẫu  là hình hạt dẻ,  thiết kế hình tam giác,   thêm vài nét chi tiết tỉ mỉ  đó.
“Làm hai chiếc diều theo mẫu , mai đem tới Hà Lạc điện.”
Người của Xưởng thủ công nhận lấy quyển sách vẽ, dõng dạc đáp: “Tuân chỉ.”
Đợi  của Xưởng thủ công rời , Cao Quý công công mới dè dặt hỏi: “Nhu tần nương nương mới chuyển về Hà Lạc điện, bệ hạ  đến thăm một chút  ạ?”
Tiêu Diễn vén áo bào  xuống  bàn, liếc mắt  bản tấu do bộ Lại gửi lên: “Không, tối nay  .”
Cao Quý công công thầm thở dài,  dám khuyên nữa, thấy hoàng đế  cầm bút phê tấu, ông  liền nhớ đến lời dặn của Hồ Viện phán khi nãy, bèn : “Hồ Viện phán lúc nãy  khi    rằng mấy ngày nay vết thương ở vai của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện  tái phát, hôm   thấy chảy máu, bệ hạ   đến thăm  ạ?”
Tiêu Diễn chau mày: “Đã hơn một tháng,  vẫn  khỏi?”
Cao Quý công công suy nghĩ  đáp: “Nghe   lẽ do hành trình vất vả, xóc nảy.”
Tiêu Diễn trầm ngâm giây lát, đặt bút xuống,  dậy : “Đến Kiêm Hà điện.”
Vào giờ Tuất.
Đèn cung lưu ly bên ngoài Kiêm Hà điện thắp sáng, cả cung điện rực rỡ ánh đèn.
Tiêu Diễn dừng chân ngoài cửa cung, ngước mắt  vài tượng thú  nóc cung.
Mê Truyện Dịch
Cung nhân cất tiếng: “Hoàng thượng giá đáo.”
Triệu Uyển vốn đang  nghiêng  giường thấp,  thấy  liền vội vàng  dậy, tiến  đón  cửa điện, chỉ thấy hoàng đế đội mũ đen, khoác long bào màu vàng sáng, dường như là  từ tiền điện đến.
“Thần  tham kiến bệ hạ.” Cô  cúi : “Thần  cảm tạ ân điển của bệ hạ.”