Xưởng thủ công đến đây để  gì?
Cố Nghi khẽ cầm khăn lụa lau tay  : “Truyền  trong điện.”
Một lát , cô  thấy một cung nhân áo xanh tay cầm hai chiếc diều bước  điện.
Cung nhân mặt mày hớn hở, hành lễ: “Thỉnh an Nhu tần nương nương, tiết xuân tươi , Xưởng thủ công đặc biệt  hai chiếc diều cho nương nương để giải khuây.”
Cố Nghi lập tức  dậy từ ghế, tiến  gần, ngắm  kỹ hai chiếc diều trong tay cung nhân.
Đa Lạc vui mừng thốt lên: “Nương nương, cái bên tay trái trông như một thỏi vàng lớn !”
Cố Nghi  kỹ, quả nhiên là một chiếc diều hình thỏi vàng, điểm thêm vài chấm vàng rực.
Cô cầm lấy  đưa cho Đa Lạc  phía .
Đa Lạc  chiếc diều bên tay  của cung nhân,  chút băn khoăn: “Còn cái bên tay , nô tì  nhận   là hình gì.”
Cố Nghi khẽ bật , nhận lấy chiếc diều , nâng niu trong tay.
“Phiền công công  cất công đến đây.”
Cung nhân cúi đầu đáp: “Nương nương quá lời , giờ  giao tận tay nương nương, nô tài xin cáo lui.”
Cố Nghi gật đầu,   cẩn thận ngắm  chiếc diều trong tay.
Chiếc diều dài cỡ một cánh tay, thiết kế hình tam giác màu nâu nhạt,   loại diều bắt mắt, nhưng đỉnh  vẽ một nửa vòng tròn, dễ dàng nhận  đây là hình hạt dẻ. Hai bên và bên  gắn bốn sợi dây trắng mảnh, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cô giơ lên, khẽ đung đưa bộ khung gỗ của chiếc diều hạt dẻ trong  trung, dây diều tung bay tựa như bốn chi đang chạy.
Hạt dẻ chạy trốn trong đêm.
Đa Lạc thấy mắt Cố Nghi sáng bừng, gương mặt rạng rỡ, liền : “Nương nương, hôm nay thời tiết thật , nương nương    vườn thả diều khôn ạ?!”
Cố Nghi nắm chắc tay cầm cuộn dây, mỉm : “Được!”
 giờ Tỵ.
Ánh mặt trời  rạng rỡ, bầu trời xanh trong như ngọc,  ánh ban mai hiện lên sắc xanh hồng nhạt dịu dàng.
Gió xuân  , từ tốn đưa cánh diều bay lên trời cao.
Cố Nghi  giữa sân, từ từ  trục dây trong tay,     Tiêu Luật thúc giục bên cạnh, cô cuối cùng cũng  thể tự do thả diều.
Chiếc diều hạt dẻ màu nâu nhạt  lên cao, bốn dây như bốn chi đón gió tung bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-226-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đa Lạc ngẩng đầu  một hồi, vẫn  hiểu: “Nương nương, rốt cuộc đây là diều hình gì, nô tì   .”
Cố Nghi khẽ : “Nhìn   cũng  .”
Cao Quý công công  ngoài Thiên Lộc các  lên trời thấy cánh diều bay cao.
Lúc , hoàng đế  hạ triều, Cao Quý công công bước  điện,  hành lễ: “Lão nô  thấy  bầu trời phía Hà Lạc điện  cánh diều bay lượn, chắc hẳn là Nhu tần nương nương  thích cánh diều .”
“Vậy ?”
Tiêu Diễn khoanh tay bước nhanh  ngoài các,   hiên  xa xa.
Hắn khẽ , hóa  cũng   cô chỉ thích thỏi vàng thôi.
Mấy ngày , Cố Nghi cuối cùng cũng  thể  đến Kiêm Hà điện để bái kiến vị Triệu phi nương nương mới  sắc phong. Triệu Uyển sai  gửi lời đến cô rằng cảm ơn cây ngọc như ý, nhưng  thì  cần đến nữa.
Cố Nghi  phần khó hiểu,   liệu   đắc tội với nữ chính  , nhưng cô cũng  nghĩ ngợi nhiều, dù  giữa cô và Triệu Uyển cũng  thể nào trở thành bạn tri kỷ .
Cố Nghi cắn một miếng trái cây, thấy Đa Lạc mang  một phong thư  đóng dấu từ bên ngoài gửi tới: “Bẩm nương nương,  thư từ Phủ Châu ạ.”
Điều  thật mới lạ.
Cố Nghi lau tay, vui vẻ : “Lấy d.a.o rọc  mở xem nào.”
Đa Lạc lấy một con d.a.o rọc nhỏ  hoa văn chạm khắc tinh xảo, cẩn thận rọc phong thư theo mép,  đó mở .
Cố Nghi thấy trong phong thư chỉ  một trang giấy mỏng,  lướt qua nhanh  bật . Thì  là Cố Trường Thông sắp lên kinh để tham gia kỳ thi khảo mãn, cả gia đình sẽ cùng lên kinh thành. Sau khi  kinh, Cố phu nhân  gửi thiệp xin gặp Cố Nghi hiện   tấn phong lên tần vị.
Việc   khó. Sau khi  thăng lên tần vị, cô  thêm nhiều quyền lợi và đây chính là một trong  đó.
Cô liền sai Đa Lạc cầm thẻ bài của Hà Lạc điện đến Ti ngôn ti báo cáo, để khi Cố phu nhân  kinh,  thể sắp xếp một ngày cho bà  cung gặp mặt.
Đa Lạc nhận lệnh   ngay. Vừa  khỏi cửa Hà Lạc điện, cô   đụng  Cao Quý công công đang  tới.
Đa Lạc mặt đỏ bừng, lập tức lùi  một bước, khom  cúi chào: “Cao công công, ngài   chứ!”
Cao Quý cảm thấy n.g.ự.c như  đụng  một cú mạnh, suýt  phun  máu: “Ngươi… ngươi chạy cái gì! La lối om sòm! Sao đến giờ vẫn  học  phép tắc gì cả!”
Đa Lạc chỉ   ngây ngô.
Lúc  Tiêu Diễn mới bước tới gần.
Đa Lạc  quên hình phạt mười mấy gậy trong quân doanh Đăng Châu, mặt từ đỏ chuyển sang trắng, vội vàng quỳ xuống: “Nô tì bái kiến hoàng thượng! Nô tì lập tức  về bẩm báo với nương nương ngay!”
Mê Truyện Dịch