Hai cung nữ bước  tẩm điện,  tiên cẩn thận lau dọn bàn trang điểm và giá gỗ,   hương trong lư hương.
Hai  dọn dẹp xong định rời , bỗng  thấy tiếng chim hót trong trẻo,  rõ từ  vọng đến,  như ngay bên tai. Họ    thì thấy một con chim xanh biếc từ cửa sổ đang mở bay  tẩm điện, đậu  hộp trang sức  bàn trang điểm, bộ lông xanh biếc của nó tỏa sáng lấp lánh khiến    thể rời mắt.
“Chim  như thế   từng thấy bao giờ nhỉ.” Một cung nữ thì thầm.
Cung nữ còn  mắt sáng lên: “Nếu bắt  thì  thể cho nương nương xem! Biết  còn  thưởng!”
Hai  rón rén tiến  gần, định từ hai bên vây bắt con chim.
Con chim đậu  hộp trang sức dường như    gì, vẫn cúi đầu mổ mấy sợi lông  cánh. Hai cung nữ liếc mắt  hiệu cho   cùng lúc lao đến bắt con chim.
Con chim kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay lên. Một cung nữ vội đưa tay chộp, nhưng chân  vướng  bàn trang điểm, cả  lao về phía , đẩy hộp trang sức rơi xuống đất.
Tiếng rơi vang vọng khiến cả hai sững , chẳng còn quan tâm đến con chim nữa.
Một cung nữ  hồn , cúi xuống kiểm tra hộp trang sức, xem kỹ  mới vỗ n.g.ự.c thở phào: “May là   vỡ…”
Hai  luống cuống nhặt  những cây trâm hoa và một chiếc bình sứ trắng  rơi, vài viên thuốc cũng lăn  ngoài.
Cung nữ vội vàng nhặt  các viên thuốc lăn tứ tán xung quanh  bỏ  bình sứ.
Sau khi đặt hộp về chỗ cũ, hai  âm thầm  , thầm hiểu rằng chuyện sơ suất hôm nay coi như  từng xảy .
Nắng chiều càng gay gắt, Cố Nghi cưỡi ngựa vài vòng,  thể chịu nổi nữa, bèn leo xuống ngựa. Thái giám dẫn ngựa tới, chân thành khen ngợi: “Nương nương cưỡi ngựa ngày càng giỏi!”
Điều  khiến Cố Nghi  chút vui mừng, cô cũng dành vài lời khen ngợi về công lao chỉ dạy của công công. Cô ở chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát,  đó dẫn Đa Lạc rời khỏi trường ngựa.
Trong ngự hoa viên, sắc xuân rực rỡ, cô dừng chân  thoáng qua mặt hồ với lá sen xanh mướt trôi nổi thì thấy Đoan phi dẫn theo một nhóm cung nữ từ phía hồ  tới.
“Tham kiến Đoan phi nương nương.”
Đoan phi giơ tay  hiệu cho cô  lên,  bộ y phục cưỡi ngựa của cô  : “Nhu tần  đến cưỡi ngựa , bổn cung   Nhu tần  thích cưỡi ngựa, quả là đúng  thật.”
“Thần   giỏi cưỡi ngựa, vì thế  tranh thủ thời gian tập luyện một chút.”
“Nhu tần  lòng thật. Cưỡi ngựa  trường săn  mùa xuân quả là sảng khoái nhất. Nhu tần mau thành thạo cưỡi ngựa nhé, khi đó tỷ  chúng   thể cùng  đua ngựa, chơi đánh mã cầu…” Đoan phi   mỉm : “Thục phi  rời cung, các tỷ  còn  chẳng  còn  thể gặp   bao lâu.”
Cố Nghi khẽ , ánh mắt liếc qua đám cung nữ phía  cô   : “Mùa xuân thật , nhưng thần    một trận mồ hôi, cần nhanh chóng trở về cung  y phục,  dám  phiền nương nương ngắm sắc xuân nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-238-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đoan phi khẽ gật đầu, Cố Nghi xoay  định rời  nhưng   cô  : “Vết thương  vai của Triệu phi vẫn  khỏi, nếu Nhu tần  thời gian rảnh, cũng nên đến thăm một lát.”
Cố Nghi khựng   bước về hướng Hà Lạc điện.
Trở  trong điện, cô tháo bỏ bộ trang phục cưỡi ngựa phức tạp   tắm
Sau khi  thả lỏng, đầu óc Cố Nghi  ngừng nghĩ về cốt truyện.
Việc vết thương ở vai của nữ chính  khỏi thật sự khiến Cố Nghi  chút bất an. Trong truyện nữ chính tuy  thương, nhưng  khi hồi kinh thì  khỏi hẳn.
Chẳng lẽ là hào quang nữ chính  vấn đề? Hay còn xảy  chuyện gì đó mà cô  , khiến vết thương vẫn  lành?
Liệu   nữ chính sẽ thực sự… gặp chuyện  may ?
Cố Nghi cảm thấy nhức đầu,   chuỗi ngày  bao giờ mới kết thúc.
Mê Truyện Dịch
Cốt truyện chính rốt cuộc là gì đây!
Kết thúc của tiểu thuyết là Tiêu Diễn bắt đầu sự nghiệp đế vương, còn Triệu Uyển đương nhiên trở thành hoàng hậu.
Về nửa đầu của phần kết thúc đó cô  thấy  vấn đề gì, nhưng thật lòng mà    cô  tự tin, chỉ là Triệu Uyển liệu  thực sự trở thành hoàng hậu ?
Cố Nghi thu  trong bồn tắm, vấn đề cuối cùng mà cô luôn né tránh theo thời gian  càng ngày càng hiện lên  mắt rõ ràng hơn.
Nếu thời điểm đến mà câu chuyện   đến hồi kết thì cô sẽ thế nào? Tiêu Diễn sẽ thế nào đây?
Liệu cốt truyện sẽ  ngược  từ đầu, tất cả thành hư  ư?
Vô hít sâu một , nửa khuôn mặt chìm  bồn tắm, thổi  vài bọt nước lăn tăn.
Thời gian chẳng còn nhiều nữa…
Nếu… nếu Tiêu Diễn thực sự lập Triệu Uyển  hoàng hậu thì …
Cố Nghi khẽ lắc đầu.
*
Bóng đêm phủ kín hoàng thành, tiếng trống canh đầu tiên  mới điểm.