Hiện tại việc cấp bách là xác nhận xem nữ chính  thật sự nguy hiểm tính mạng  ,  đó chờ nhà họ Cố  kinh.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đa Lạc  trở : “Bẩm nương nương, nô tì  hỏi Cao Quý công công . Cao công công  rằng Triệu phi nương nương tuy đêm qua nguy kịch, nhưng m.á.u  cầm , hiện tại   gì đáng lo, nương nương  cần bận tâm.”
Cố Nghi càng thấy kỳ lạ, vì nữ chính trong sách  hề bệnh lâu đến , chứ đừng  đến việc vết thương vẫn còn chảy m.á.u đến bây giờ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô mới : “Đi thôi, đến Kiêm Hà điện thăm Triệu phi nương nương,  lâu    gặp cô .”
Đa Lạc vội lấy một chiếc dù giấy dầu che  đầu cô, cả hai   nửa đường thì trời tạnh mưa hẳn.
Khi đến bên ngoài Kiêm Hà điện, trong lúc chờ cung nhân  thông báo, Cố Nghi khẽ phủi những giọt nước đọng  chiếc áo khoác mỏng.
“Mời Nhu tần nương nương  điện.” Một cung nữ bước  cung kính .
Vừa bước  điện, một luồng  ấm tràn tới khiến cả  cô nóng lên. Cố Nghi tháo áo khoác   đưa cho Đa Lạc.
Rõ ràng  là tháng tư, nhưng trong Kiêm Hà điện  bày lò sưởi ở bốn góc. Lẽ nào bệnh tình của Triệu Uyển nặng đến  ?
Cảm giác bất an trong lòng cô càng dâng lên, cô nhanh chóng theo  cung nữ bước  tẩm điện.
Triệu Uyển  tỉnh, mái tóc xõa xuống vai, mặc một lớp áo trong màu trắng ngà, phủ thêm áo ngoài màu xanh nhạt,  tựa nghiêng  giường. Sắc mặt cô  trắng bệch,   là màu trắng của làn da mịn màng mà mang sắc tái nhợt của bệnh tật, đôi gò má gầy gò, đôi môi vốn hồng hào giờ tím tái,  chút huyết sắc.
Trời ơi! Chẳng lẽ nữ chính thực sự gặp nguy hiểm tính mạng ?
Thế  mà gọi là   gì đáng lo ?
Cố Nghi vô thức bước nhẹ nhàng hơn, đến bên giường hành lễ: “Tham kiến Triệu phi nương nương.”
Triệu Uyển khẽ động mắt,  Cố Nghi một lát. Khuôn mặt của Cố Nghi ánh lên sắc hồng nhạt, đôi mắt sáng,  hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức sống,   khác biệt với vẻ gầy yếu của cô .
Mê Truyện Dịch
“Nhu tần  cần đa lễ.”
Cố Nghi quan sát kỹ sắc mặt của cô , nghi hoặc hỏi: “Nương nương cảm thấy thế nào? Vai còn đau ? Thái y   cần đổi phương thuốc ?”
Trong mắt Cố Nghi lộ vẻ lo lắng thật sự.
Triệu Uyển  ngây ,  đáp: “Vẫn còn đau âm ỉ, Thái y  đổi thuốc, nhưng mỗi ngày đều đến kiểm tra.”
Cố Nghi để ý thấy miếng băng trắng  vai cô  lộ  chút màu đỏ. Cô liền đưa mắt  quanh phòng, tẩm điện của Kiêm Hà điện rộng rãi,  lẽ do Triệu Uyển đang yếu nên cả sáu cửa sổ đều đóng chặt.
Góc tường phía tây còn  lò than đang cháy,  chiếc bàn gần giường đặt một lư hương, hương trúc thoang thoảng.
Triệu Uyển cũng  theo ánh mắt của Cố Nghi, khẽ cau mày, nhưng thấy Cố Nghi     : “Nương nương  thể tuy yếu, nhưng tẩm điện cũng nên để thoáng gió, ngoài  sắc xuân tươi , nương nương thấy cũng sẽ vui vẻ hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-243-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Lời  của cô  Triệu Uyển  chút sững sờ.
“Nhu tần   đúng.”
Lời  dứt, Tố Tuyết bưng khay gỗ tử đàn  điện, hành lễ : “Tham kiến Nhu tần nương nương, nô tì mang  đến.”
Cố Nghi mỉm ,   sang Triệu Uyển : “Thần   thăm nương nương ,   quấy rầy giấc nghỉ của nương nương nữa, thần  xin cáo lui.”
Triệu Uyển khẽ gật đầu.
Cố Nghi mãi đến khi  khỏi Kiêm Hà điện mới hít sâu một .
Quá kỳ lạ.
Cố Nghi bất an cúi đầu bước  cổng cung.
“Nương nương, bệ hạ đến .” Đa Lạc nhắc cô.
Cô  đầu ,  thấy đoàn  dài  con đường cung hẹp đang tiến tới.
Người  đầu mặc hoàng bào sáng chói, chính là Tiêu Diễn.
Cố Nghi dừng bước, khi  đến gần liền hành lễ: “Thần  tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn gặp Cố Nghi ngoài Kiêm Hà điện, trong lòng  khỏi dấy lên một cảm xúc khó tả, tựa như chột : “Đứng lên .”
Cố Nghi ngước mắt  , hai  bốn mắt giao ,   chằm chằm, nhưng chẳng ai mở lời .
“Nàng…”
“Thần …”
Tiêu Diễn ngừng , Cố Nghi đợi một lát  mỉm  : “Thần    thăm Triệu phi nương nương, thấy sắc mặt nàng  tiều tụy, quả là bệnh nặng…”
“Hồ Viện phán đêm qua  đến xem qua .” Hắn do dự một chút: “Giờ trẫm cũng sẽ  thăm.”
Cố Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn  nguôi thắc mắc, bèn cẩn thận mở lời: “Vết thương của Triệu phi nương nương lâu ngày  khỏi, thần  thấy  phần kỳ lạ. Lúc trong chuyến tuần du phía Nam, Y chính   rằng vết thương  nặng, nhưng đến giờ vẫn  lành, thần   mà cũng thấy sợ.”
Nhanh nào,  mau tra xem    kẻ  hại nữ chính  !
Tiêu Diễn thấy cô  từng câu chân thành, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ thường: “Biết .” Nói xong liền   bước  Kiêm Hà điện.