Hai  yên lặng dùng xong bữa sáng, Cố phu nhân mới thả lỏng, bắt đầu mở lời,  tiên kể về chuyện Cố Trường Thông   thăng chức  kỳ khảo mãn, lên  Thị Lang Bộ Lại bậc ngũ phẩm.
Cố Nghi mỉm  gật đầu, tòng ngũ phẩm thành ngũ phẩm thì  tính là gì, nhưng Cố Trường Thông từ Phủ Châu  điều về kinh thành, bình thường nhiều khi là ngang cấp hoặc giáng xuống một bậc đều   xem là thăng tiến. Việc Cố Trường Thông  giáng mà  thăng chức thì chính là phá lệ.
Cố phu nhân  càng thêm phần phấn khởi: “Về  lão gia sẽ mua nhà ở kinh thành, thần phụ mỗi năm đều  thể  cung thăm nương nương.”
Cố Nghi chỉ mỉm    gì, Cố phu nhân  chậm rãi nhắc đến chuyện hoàng đế tạm thời  lập hậu.
Thấy trong điện   ai, bà mới lộ vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài: “Thánh ý thực khó lường, dường như  ai đoán . Nương nương chớ nóng vội, bầu bạn với vua tuy  như vợ chồng bình thường, nhưng hiện nay hoàng thượng còn trẻ, lập hậu lập tự  cần gấp gáp lúc .” Bà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Cố Nghi: “Con đường   của nương nương còn dài, ân tình bầu bạn mỗi ngày   chỉ tính bằng một sớm một chiều mà là tích lũy qua nhiều năm,   mới  vì sắc suy mà tình giảm.”
“Phu nhân   .” Cố Nghi  đáp.
Theo diễn biến trong nguyên tác,  khi vụ án của Triệu Kiệt  lật , Tiêu Diễn liền giải tán hậu cung, chủ trương lập Triệu Uyển  hoàng hậu nhưng   các triều thần phản đối.
Thế nhưng hiện tại cô vẫn còn đang yên   trong cung, rõ ràng lục cung vẫn  hề giải tán.
Tuyến tình cảm quả nhiên như cô dự đoán,   lệch hướng.
Cố phu nhân thấy Cố Nghi  mặt mang nụ  nhưng trong mắt    chút vui vẻ,  rằng  lẽ  chạm đến nỗi buồn của cô, liền lập tức đổi chủ đề, lấy từ trong n.g.ự.c  tượng chim ưng bằng đá, đưa đến  mặt Cố Nghi: “Con chim ưng  là do A Chiêu tạc lúc rảnh rỗi, đặc biệt dâng lên cho nương nương thưởng thức.”
Cố Nghi vui mừng nhận lấy xem kỹ: “A Chiêu   ạ?” Học bá mà    đồ thủ công!
Bức tượng đá cầm  tay  nhẹ, màu sắc tươi sáng, lông chim  tô màu dần  đổi, khiến chim ưng càng thêm phần oai phong.
Cố phu nhân thấy , vui vẻ : “Nương nương thích là  .”
Cố Nghi chơi một lúc,   lấy cuốn sách  chuẩn  sẵn  bàn dài đưa cho Cố phu nhân: Ta cũng  một vật tặng A Chiêu, đây là bản  của sách “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc”, trong cung chỉ  một quyển gốc,  thấy nó thú vị, nghĩ rằng A Chiêu nhất định sẽ thích, liền cho  chép  một bản, phu nhân mang về cho A Chiêu .”
Cố phu nhân  dám nhận: “Quyển sách  thật sự quý giá…”
Cố Nghi kiên quyết : “A Chiêu đang học hành,  sách  cũng  ích,  cũng  ghi chú thêm một  điều ngắn gọn trong sách,  lẽ khi    sẽ cảm thấy thú vị hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-249-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố phu nhân lúc đó mới đưa hai tay  đón nhận: “Tạ ơn nương nương ban tặng.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Hy vọng A Chiêu sẽ  kỹ.”
Mãi đến giờ Ngọ, Cố phu nhân   , Cố Nghi tiễn bà đến cửa điện, lưu luyến  rời.
Trở  trong điện, Đa Lạc tiến lên : “Nương nương hôm nay dậy sớm,   chuyện với phu nhân cả buổi sáng, giờ chi bằng  nghỉ trưa một lát, để khỏi mệt?”
Cố Nghi quả thực  chút mệt, liền thuận theo mà  ngủ trưa.
Khi cô tỉnh dậy, Đa Lạc   ở ngoài màn giường: “Nương nương, Hồ Viện phán của Thái Y viện đến bắt mạch cho nương nương…”
Mê Truyện Dịch
Chuyện gì ? Chẳng lẽ cô  ngủ  lâu  ?
Cố Nghi  dậy hỏi: “Bây giờ là canh mấy ? Tại  hôm nay Viện phán  đến? Bình thường bắt mạch   là do Y chính bắt ?” Mời một vị Viện phán đến   là  phí phạm tài năng  ?
Đa Lạc mặt thoáng đỏ, ngập ngừng : “Nương nương tháng  đến ngày mà   chậm, nô tì liền báo với Thái Y viện.”
Cố Nghi ngẩn , nghĩ kỹ một chút, quả thực đúng là như . Cô ngạc nhiên  Đa Lạc,  ngờ Đa Lạc tuổi còn nhỏ mà  để tâm đến chuyện .
Đa Lạc  cô  đến mức ngại ngùng, xoay  : “Nô tì lập tức mời Hồ Viện phán  điện.”
Cố Nghi vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, trong đầu trống rỗng, chỉ đáp  một tiếng bâng quơ.
Chốc lát , Hồ Viện phán cúi  bước  điện, thấy Nhu tần đang  nghỉ  giường,  càng  dám  nhiều.
Màn lụa  giường   vén sang hai bên và cố định bằng chiếc móc vàng, Cố Nghi đặt cổ tay lên bên cạnh giường, Hồ Viện phán cẩn thận lấy tấm khăn lụa từ trong hộp thuốc phủ lên cổ tay cô  mới đưa bốn ngón tay  bắt mạch cho cô.
Cố Nghi thấy Hồ Viện phán cúi đầu, mắt nhắm , trông giống như một nhà sư già nhập định,  mặt   nhiều biểu cảm.