Cố Nghi giải thích: “Đây là quán rượu, bệ hạ  thể mua nó!”
Tiêu Diễn cau mày : “Quán rượu thì   vẽ quả cam?”
Cố Nghi: “Thần  vẽ chiếc cốc mà…”
Tiêu Diễn: …
Đi thêm vài bước, Tiêu Diễn  đến một chỗ vẽ mấy thanh dọc: “Đây  là gì nữa?”
Cố Nghi do dự: “Bệ hạ, đây là ngục giam, cho nên ván  bệ hạ mất lượt  thể tung xúc xắc. Thần  còn hai lượt.”
Quả nhiên, Tiêu Diễn lạnh lùng đưa mắt  cô: “To gan! Vua thì   thể  ngục!”
Cố Nghi uống một ngụm nước: “Bệ hạ, trò chơi là trò chơi. Bệ hạ  gian lận ?”
Tiêu Diễn  khinh thường: “Nàng  tiếp !”
Hai  chơi một ván cờ cho đến tận giờ Hợi.
Cố Nghi  thắng.
Cô  nhát gan  kiêu ngạo, nhưng dù  cũng là tay mơ, nên là vẫn nhát gan hơn kiêu ngạo.
Quả nhiên, cô  thấy Tiêu Diễn cuộn tờ giấy Tuyên vẽ cờ đại phú hào của   như  tịch thu.
Cố Nghi: “Bệ hạ…” Anh thế  là thua mà  phục ?  thật    thể vẽ  .
Tiêu Diễn lạnh lùng : “Tay nghề hội họa của nàng thật đáng lo ngại, trẫm sai    cờ đại phú hào .”
Cố Nghi lập tức tâng bốc: “Bệ hạ  minh!”
Tiêu Diễn   mắt cô: “Cờ đại phú hào  ở  ?”
Cố Nghi  dối: “Một giai thoại thú vị ở vùng quê thôi.”
Tiêu Diễn  nhẹ, ánh mắt khẽ đảo: “Khắp chốn thiên hạ, chỗ nào cũng là đất của vua; dân khắp bốn biển,  nào cũng là thần của vua. Thương nhân   thể  gọi là đại phú hào? Giai thoại ở vùng quê  thật thú vị!”
Cố Nghi  thấy , da đầu liền tê dại. Cô   tham gia  cuộc tranh luận giữa chủ nghĩa phong kiến và chủ nghĩa tư bản, đành   : “Bệ hạ thật  minh! Tên gọi  chỉ gọi vu vơ  thôi, cũng chỉ là một trò chơi tầm thường thôi mà!”
Sắc mặt Tiêu Diễn dịu  một chút, nhưng tâm trí  khỏi trôi về dòng chữ  tấu chương hôm nay: [Quan chức tính mẫu đất để thu bạc] – Trưng thu thuế đất, dùng bạc  thuế.
Cố Nghi thấy  đang trầm tư, cô  dậy thắp nến trong tẩm điện lên.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu  điện, chiếu thành một tia sáng trắng lên chiếc giường gỗ.
Không  tối nay Vương Quý nhân  sai  đến nữa .
Cô  đốt nến lên, Tiêu Diễn liền   tẩm điện.
Hai   , đổi chỗ, bầu  khí bỗng trở nên mê hoặc.
Cố Nghi  căng thẳng, hít một  thật sâu, nhưng cô cũng hiểu rõ cô  là Mỹ nhân của hoàng đế thì sớm muộn gì cũng sẽ  ngày .
Khuôn mặt của Tiêu Diễn  ánh nến càng rõ ràng hơn, con ngươi màu nâu sẫm của  đang tỏa sáng rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-25-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không cần  gì nhiều, Tiêu Diễn liền ôm cô lên giường.
 giờ Mão, giọng  của Cao Quý công công từ ngoài điện truyền đến: “Bệ hạ,  đến giờ dậy .”
Tiêu Diễn tỉnh ,  thất thần, đêm qua  ngủ  ngon.
Hắn  đầu  liếc   bên cạnh, lúc   dậy, tấm vải lụa trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng như ngọc.
Hắn liếc   chuyển tầm mắt , vén màn ngủ  rời .
Hai cung nữ cụp mắt, lặng lẽ lau ,  quần áo cho .
Chưa đầy nửa phút, Tiêu Diễn mặc triều phục màu vàng,  đầu đội mũ vàng  đến tiền điện để lâm triều.
Giờ Thìn, Cố Nghi cố gắng mở mắt,   đau nhức.
Đào Giáp  ngoài màn trướng, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân dậy  ạ?”
“Dậy .” Vừa mở miệng, cô liền phát hiện giọng  của   khàn khàn.
Mình sẽ g.i.ế.c Tiêu Diễn!
Đào Giáp lập tức sai cung nữ bưng bát thuốc : “Đây là một loại thuốc  do bệ hạ ban thưởng,  tác dụng an thần, giảm đau. Nếu Mỹ nhân  dậy  thì nhanh chóng uống , sẽ dễ chịu hơn.”
Cố Nghi sờ soạng quần áo của   chăn, tùy ý mặc    dậy.
Đào Giáp vén rèm lên, đưa bát thuốc đến  mặt Cố Nghi.
Nước thuốc màu nâu trong bát sứ trắng vẫn còn  ấm.
Đào Giáp đút thuốc cho Cố Nghi hết thìa  đến thìa khác.
Má nó, đắng quá!
Mình sẽ g.i.ế.c Tiêu Diễn!
“Không cần đút nữa,  tự uống.” Cố Nghi dứt khoát cầm bát thuốc, tùy tiện thổi vài cái  ngẩng đầu uống hết.
Uống thuốc xong, Đào Giáp vui vẻ hầu hạ cô tắm rửa.
Mê Truyện Dịch
“Mỹ nhân, đợt lật thẻ bài     đút lót thứ gì thế?”
Cố Nghi lắc đầu, hiện tại cô   tiền, hơn nữa cô cũng   sủng ái , còn là Mỹ nhân đầu tiên nữa,  cần dùng chiêu trò gì nữa: “Để  nghỉ ngơi vài ngày  tính.”
Đào Giáp gật đầu, chải tóc cho cô: “Mỹ nhân  vất vả .”
Sau khi Cố Nghi dùng bữa sáng xong, Vương Quý nhân sai  gọi cô đến chính điện.
Cố Nghi bước  chậm rì.
Ài, thật sự  đánh một giấc nữa ghê.
Khi cô đến chính điện,  thấy Tề Mỹ nhân ở đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Vương Quý nhân nhẹ nhàng khảy hộ chỉ [1] của : “Cổ Mỹ nhân cao quý quá, bắt bọn  chờ lâu như !”